Thơ
LÊ TỪ HIỂN
Ơi hời buồn...
Có ngày buồn vết thương không liền sẹo
Giọt mưa lành xước buốt vết da non
Chiều di ngôn về hừng đông lót ổ
Thương nỗi buồn còn vắn số hơn em
Tạ ơn em, người tình - đời lơ đãng
Tuổi biết buồn đáng giá bao nhiêu
KHỔNG VĨNH NGUYÊN
Cánh diều
Các em thả cánh diều vui thế
Anh đang đi trên bãi bể dâng triều
Đời quen thuộc những chiều vàng võ
Chiều thiếu niên anh ra ngõ thả diều
Làng anh nghèo như làng em làm rẫy
Tuổi thanh xuân anh sống vậy cày bừa
Anh vẫn thả cánh diều tay vẫy
Sáo diều ngân run rẩy mùa mùa
Với các em anh sống đời niên thiếu
Ca theo diều ngàn điệu đồng dao
Các em lớn đời giam vào phiền nhiễu
Anh thả diều ai hiểu trời cao?
NGUYỄN THƯỜNG KHAM
Ngày xưa của mẹ
Ngày xưa của mẹ có gì
Gió đồng thổi rát xuân thì sạm đen
Sớm chiều chỉ một đường quen
Ánh trăng lọt cửa tình len lén tình.
Chưa lần ngã nón trông đình
Đêm đông chiếu mỏng thương mình xốn xang.
Bén duyên nghĩa xóm tình làng
Lưu trong đời mẹ một trang màu hồng
Bước chân về với nhà chồng
Là mang theo cả ấm nồng ước mơ.
Ngờ đâu thương nhớ đợi chờ
Đạn bom đứt nối mịt mờ tháng năm.
Đôi khi chồng ghé về thăm
Lửa tình cháy lẫn xa xăm phập phồng.
Một trưa lầm lũi trên đồng
Điếng người mẹ nhận tin chồng hy sinh
Đất trời xám lạnh lặng thinh
Mộng du bước mẹ một mình đường quê.
Nhờ người khiêng xác chồng về
Bước đau đớn ấy tái tê tận giờ.
Leo nheo ba đứa con thơ
Một thân lặn lội trăm bờ lo toan
Kiệt mồ hôi vẫn cơ hàn
Củ khoai trộn với cơm chan mắm dừa.
Trời còn lúc nắng lúc mưa
Ngày xưa của mẹ chỉ thừa khổ đau.
Vượt qua cay đắng úa nhàu
Hướng về phía những ngày sau mặn mà
Mẹ như một nhánh lan già
Chắt chiu cằn cỗi nở hoa tặng đời.
HỒ THẾ PHẤT
Màu mưa
chiều mưa màu sắt lạnh
em đi ô xanh
áo mưa màu lá chuối
gió tạt màu mưa bụi
anh tóc ướt màu sương
áo ướt màu sũng
se lạnh màu run
em chia đầu màu ấm
anh nghe cơn mưa
tạc vào nỗi nhớ
màu mưa!