Trước 1945, tại làng nọ có ông phú hộ theo Tây đầy quyền thế và luôn tỏ ra ta đây là người có học. Ngày cận Tết có người ghét ông, ẵm mất con gà trống thiến bự nhất để chọc tức. Ông làm ngay một bài thơ "cáo thị" dán trước cổng, đầy lời lẽ dọa dẫm toàn "biện pháp mạnh" như sau:
Hôm qua tao mất một con gà
Ai bắt khôn hồn thả gấp ra!
Đứa lớn hãy khuyên cùng đứa bé
Đàn ông nên bảo với đàn bà:
Thả ra, chồng được còn gần vợ
Giữ lại, con đành phải mất cha
Nuôi nấng bấy lâu, tao mới tiếc
Coi chừng phát vãng tận phương xa!
Sáng hôm sau, phía dưới bài "xướng" của ông có bài "họa" của kẻ trộm gà, "thi phong" rất đốp chát khiến ông đọc muốn... nổi điên:
Đêm qua tôi bắt được con gà
Bắt được dại gì lại thả ra?
Đứa lớn nhổ lông cùng đứa bé
Đàn ông nấu nướng với đàn bà
Phao câu béo ngậy, chồng nhường vợ
Cổ cánh giòn tan, con nhượng cha
Nuôi nấng chi đâu mà phải tiếc?
Gà Tây còn bắt huống gà ta...
. Long Vân (St)
|