. Truyện ngắn của Huyền Nữ Dương Chi
Thằng Hữu nấp sau cây phượng vĩ có thân lớn một người ôm không xuể, cách cổng trường chừng năm mươi thước. Trong bàn tay đang nắm chặt run rẩy vì tức giận của nó là một hòn đá xanh cứng gồ ghề những góc cạnh. Nó đang chờ, đúng ra thì nó đang rình, rình một người đã hơn nửa giờ qua… Thầy Tiên đang thong thả đạp xe từ hướng trường từ từ chạy đến. Thầy đang nghĩ ngợi nhiều về một đứa học trò ngỗ nghịch và lười biếng nhất lớp do thầy làm chủ nhiệm…
Cái thằng Hữu thật quá quắt. Đã không làm bài tập về nhà, không thuộc bài, lại còn mặc áo hở ngực; to gan hơn khi nó còn dám hút thuốc trong lớp… Thầy biết hoàn cảnh gia đình nó, cha mẹ ly hôn sau thời gian dài "ông ăn chả, bà ăn nem", nó phải ở với mẹ, bị tách rời khỏi cha và đứa em gái mà nó thương quý, phải ở chung một mái nhà với một ông dượng ghẻ hung ác chỉ thích nói chuyện bằng tay chân thô bạo… Thầy biết tinh thần nó suy sụp, chao đảo, nên đã vừa châm chước bỏ qua rất nhiều lỗi lầm của nó, vừa hết lòng động viên nâng đỡ cho nó yên tâm tiếp tục học hành. Vậy mà nó chẳng cần hiểu thầy, chẳng màng nghe một lời khuyên bảo của thầy, lại bướng bỉnh phản ứng xấc láo với thầy trước cả lớp học, khiến cho thầy không kiềm được cơn bực tức nên đã tát tai nó một cái ngoài ý muốn. Thầy biết thầy sai, một sai lầm lớn khi trừng phạt học trò bằng kiểu ấy, và thầy sẵn sàng xin lỗi nó trước cả lớp mà không sợ bất cứ ai chê cười. Nhưng nó đã bỏ tiết học cuối, chạy đi đâu mất rồi. Bây giờ thầy dự định sẽ tạt vào nhà nó để hai thầy trò trò chuyện tâm sự, và xin lỗi nó…
Chờ thầy chủ nhiệm vừa đạp xe ngang qua nơi mình nấp, thằng Hữu giá tay lên, hòn đá xanh cứng đang nhắm vào đầu của thầy. Thầy Tiên không mảy may hay biết một tai họa sắp giáng xuống đầu mình. Chợt, một bàn tay mát lạnh của ai đó chộp bắt thật mạnh ngay cườm tay, rồi kéo cả cánh tay của thằng Hữu quặt ra sau. Hòn đá rời khỏi bàn tay nó rơi xuống đất. Nó kêu lên, vùng vằng, quay lại nhìn… Con nhỏ Hồng lớp phó. Trời ạ. Tưởng là một thằng bạn trai cùng lớp, thằng Sang lớp trưởng chẳng hạn, thì thằng Hữu đã tung vài chục cú đấm thẳng vào mặt kẻ cản mũi kỳ đà rồi. Đằng này lại là một đứa con gái chân yếu tay mềm, và là một người bạn gương mẫu của lớp mà nó từng nghiêng mình khâm phục. Đôi mắt của nhỏ Hồng tròn xoe, chiếu thẳng vào mắt nó đầy những lời van lơn cầu khẩn, làm cho tay chân nó bủn rủn cất giở lên không nổi. Nó cúi gầm mặt xuống vì xấu hổ. Nhỏ Hồng nắm lấy bàn tay của nó, dịu dàng nhưng dứt khoát:
- Nếu còn muốn hại thầy thì bạn hãy ném đá vào mặt mình đây nè! Ném đi!
Hai tiếng "ném đi" đầy cương nghị như một mệnh lệnh bất khả kháng đã làm cho thằng Hữu giật thót người. Miệng nó cứng đơ, tròng mắt nó bất động, và toàn thân nó mềm nhũn ra như những sợi bún mới ra lò… Nhỏ Hồng kéo tay nó dắt đi mà không nói lời nào. Thật buồn cười, chính thằng Hữu cũng thấy buồn cười, khi mình bỗng dưng ngoan ngoãn như một con cừu non, để cho nhỏ bạn lớp phó dắt đi đâu thì đi mà không hề kháng cự…
Hai đứa vào một quán kem, vừa ăn vừa nghe nhạc hòa tấu với tiếng dương cầm du dương hòa cùng tiếng vĩ cầm mượt mà… Lòng thằng Hữu chùng xuống. Nó quên hết những gì đã xảy ra. Nó cảm thấy nhẹ tênh, thanh thản. Đúng lúc đó, nhỏ Hồng lên tiếng nhỏ nhẹ:
- Bạn có bao giờ nghe nói đến chuyện "hiến máu nhân đạo" chưa?
Thằng Hữu ngạc nhiên, ngớ người ra, rồi lắc đầu. Nhỏ Hồng tiếp:
- Thầy Tiên là một người thường xuyên đi hiến máu nhân đạo…
Vẫn im lặng, thằng Hữu chờ đợi bạn gái nói tiếp một câu chuyện mà nó đang cho rằng lạc đề, là lãng nhách vô vị giữa lúc nó đang được chìm đắm trong dòng nhạc uyển chuyển.
- Mẹ mình công tác ở Hội Chữ thập đỏ nên mình biết rõ chuyện này…
- Bạn nói chuyện đó với mình làm gì ?
- Bạn không nghĩ ra được là để làm gì sao?
Thằng Hữu nhăn nhíu cả vầng trán, lắc đầu. Nhỏ Hồng buông từng tiếng chắc nịch:
- Nói để biết rằng máu của thầy Tiên rất quý. Từng giọt máu là từng viên ngọc vô giá. Những viên ngọc này dùng để cứu người hoạn nạn trong bệnh viện. Nó quý hơn, giá trị cao hơn tất cả mọi thứ thuốc của ngành y dược !
Im lặng. Tiếng nhạc lặng đi, rồi lại trỗi lên ngọt ngào…
- Bạn mà hại thầy, làm cho máu của thầy chảy ra một cách vô ích thì chính bạn đã hại nhiều người. Trong số nhiều người đó, biết đâu sẽ có những người thân của bạn, và cả chính bạn nữa? Bạn hãy tưởng tượng xem, một ngày nào đó em gái bạn mắc một chứng bệnh gì đó phải mổ, và cần phải truyền máu, nếu không có máu thì em bạn sẽ không qua khỏi…
Thằng Hữu rùng mình, ngắt lời với giọng chân thành:
- Thôi, bạn đừng nói nữa. Mình hiểu ra rồi. Mình sai lầm đáng chết. Cảm ơn bạn đã khuyên can mình đúng lúc. Mình về đây !
Dứt lời, nó đứng dậy, bỏ đi ra khỏi quán, mặc cho con nhỏ bạn gái ngồi lại trước ly kem đầy chưa hề múc một muỗng. Về đến nhà, có một người ra đứng nơi cửa đón nó. Nó nhận ra đó chính là thầy Tiên. Và nó loạng choạng bước đến, sà ngay vào vòng tay độ lượng của người thầy với một nỗi day dứt ăn năn đan xen cùng niềm kính phục vô vàn…
. H.N.D.C
|