Mùa xuân tự trong sâu thẳm của nó, hai tiếng ấy vang lên như một lời ước hẹn. Mùa xuân, ấy là khi ta được trở về với thẳm sâu những gì là máu thịt, ruột rà, là quê hương, làng xóm, là bạn bè… rộng hơn là tìm về với cội nguồn, với những tình tự dân tộc ẩn trong những phong tục, tập quán tốt đẹp ngày xuân.
Chẳng thế mà đã có một nhà giáo nọ, trong những năm phong trào chống Mỹ đang lan rộng khắp miền Nam, đã bắt đầu bài nói chuyện của mình với sinh viên về hành trình Tìm về dân tộc bằng chính cái hình ảnh thân mật của những ngày cuối tháng chạp âm lịch cho đến mùng một tháng giêng, trên khắp các nẻo đường đất nước, dân Việt Nam lũ lượt dắt díu nhau về quê ăn Tết mà đa số lại là những người nghèo đã phải làm lụng vất vả quanh năm. "Không có ai bắt buộc họ cả. Nhưng ăn Tết mà không về quê thì không phải là ăn Tết thực sự… Một năm chỉ có ba ngày Tết để trở về với họ hàng, thôn xóm, mồ mả ông bà, bàn thờ tổ tiên, nghĩa là trở về nguồn cội. Không về quê thì ăn Tết làm sao".
Hình ảnh những con người dắt díu nhau về quê ấy làm ta nhớ đến hình ảnh những con cá hồi cứ đến mùa sinh nở là phải từ biển cả, vượt thác băng ngàn để trở về nguồn. Nhưng có điều là không có một bản năng nào, hay một định luật nào bắt buộc người Việt phải làm như vậy. Cũng chẳng có cái dư luận nào lên án nếu họ không về quê ăn Tết. Về quê ăn Tết chỉ thực sự có ý nghĩa khi nó là sự trở về với nguồn cội, cũng là tìm lại sức sống trong sự hợp nhất với tiền nhân, gia đình, thôn xóm…
Mùa xuân này bạn đã hẹn với lòng mình sẽ về quê? Quê hương, ắt hẳn không còn chỉ mang cái ý nghĩa hạn hẹp của làng quê nơi mình sinh thành. Đó có thể là cái nơi đã nuôi dưỡng mình, nơi mình gắn bó và rộng hơn, là cả nước Việt mến yêu. Về quê, hiện nay không còn đơn thuần nằm trong cái nghĩa của động từ về đơn thuần, mà còn là tìm về với thẳm sâu cội nguồn, cùng hòa nhịp cùng những trăn trở, thao thức với những nghĩ suy về tương lai quê hương, đất nước…
Bởi mùa xuân là ước hẹn, cũng là mùa của những khởi đầu, nên đó còn là một lời hẹn với tương lai. Rằng trước một mùa xuân mới, ta đã làm gì, ta sẽ làm gì, sẽ cống hiến chút gì, dẫu thật nhỏ nhoi, cho quê hương, cho đất nước.
Chúng ta sẽ không tự ru ngủ mình trên những thành tích. Dẫu những thành tích ấy thật đáng tự hào. Chúng ta thấy băn khoăn trước việc đất nước có nhiều tiềm năng, mà nếu so về vị trí địa chính trị, tài nguyên và con người thì Việt Nam không thể xếp sau bất cứ một nước nào trong khu vực nhưng hiện chúng ta lại đang đứng thứ 112/177 chỉ số HDI, 64/127 về giáo dục, 102/145 về thứ hạng minh bạch, 77/104 về năng lực cạnh tranh… (tư liệu của Thanh niên và Tuổi trẻ).
Và người Bình Định lại càng không thể tự thỏa mãn với những gì đã đạt được. Dù năm 2004, chúng ta tăng trưởng đạt hai con số, đã gặt hái được những thành quả hết sức khả quan trong phát triển kinh tế - xã hội, nhưng khi so với tốc độ tăng trưởng trong khu vực thì chúng ta lại chưa thể yên tâm. Nhất là khi trên nhiều lĩnh vực, vẫn còn không ít vấn đề tồn tại nhưng chưa được giải quyết một cách triệt để…
Ước hẹn với mùa xuân về một năm mới nhiều khởi sắc, nhiều nét xuân. Ước hẹn với mùa xuân sẽ tìm về với những truyền thống đáng tự hào của một vùng đất, lấy đó làm nguồn cội sức mạnh, đưa quê hương bước tiếp những chặng đường mới trên con đường hướng về tương lai.
Hẳn bạn cũng như chúng tôi, đang trong những ước hẹn với mùa xuân.
. Khải Nhân |