|
Hòn Đất trên biển Quy Nhơn |
Từ trên đỉnh cao 119 mét so với mặt biển của ngọn hải đăng, tôi phóng mắt nhìn toàn cảnh Nhơn Châu. Cũng là bãi trước với bãi sau nhưng Nhơn Châu khác Vũng Tàu ở chỗ hòn đảo của tôi quá bình dị, lặng lẽ. Nhưng mà, Nhơn Châu, tôi yêu em, mộc mạc nguyên sơ mà duyên dáng dũng cảm nơi đầu sóng ngọn gió. Em, mờ xa thẳm một cù lao xanh như người lính tiền tiêu trung thành trước cửa, đêm đêm thao thức tín hiệu bình yên. Không một tàn dù sặc sỡ, chỉ những chàng trai cởi trần vâm váp nâu bóng, những cô gái biển bận rộn với công việc của mình và làn sóng xanh đùa vui cùng bầy trẻ nhỏ trần trụi.
Tôi cũng yêu Hòn Khô thô tháp nhỏ nhắn mà dữ dội mùa biển động, trầm mình che chắn cho làng chài Nhơn Hải phía trong. Trùng trùng sóng dữ tung bọt trắng xoá cả hòn đảo đá bất khuất và tôi, lặng người thán phục thiên nhiên, ngay cả trong cơn cuồng nộ của mình cũng bừng lên những đoá hoa biển kỳ ảo, chợt hiện, chợt tan. Mùa biển yên, Hòn Khô lại quyến rũ mời chào du khách với bãi cát, rạn san hô sặc sỡ, cỏ xanh mượt như nhung và lạch nước ngọt nứt từ vách đá.
Ngang qua dọc dài đảo yến kỳ vĩ chao chát bay nghìn nghìn cánh chim chắt lòng xây tổ, thấy người nghệ sĩ thiên nhiên đa tài trên vô số tác phẩm đá. Những nếp đá nối tiếp xô vào nhau xông trận; những vết trường thành, những con vật kỳ quái, những dáng người trầm tư… Chợt nhớ đến một phát hiện của Chế Lan Viên: “Những đêm trăng đá thường suy nghĩ.” Núi trầm tĩnh bên biển mênh mang rợn ngợp. Thấy yên tâm.
Bất ngờ nối tiếp bất ngờ khi đi qua những vùng đảo quê hương. Eo Gió đột ngột trải vùng vịnh đẹp nước biếc, lô nhô đá đủ màu được mài gọt sinh động những hình thù lạ mắt, những bãi cuội rải sắc dưới chân người không bao giờ cạn kiệt như là “đá đẻ”. Nhơn Lý ngoảnh lại dâng lên trước mắt tôi núi cát sáng thoai thoải viền trời xanh. Tôi bỗng tin rằng những đêm trăng sáng một mình trên ấy sẽ được nghe nhiều thứ âm thanh bí ẩn. Vũng Nồm, Vũng Bấc, Hải Đông, Hải Nam, những địa danh sao mà giản dị, mộc mạc. Một mình thì Hòn Đơn; hình dáng sứt mẻ thì Hòn Sẹo, cỏ phủ đầy là Hòn Cỏ… Giản dị mà hào hiệp, nồng ấm tình người, cái tình chân mộc của những cuộc đời ăn sóng nói gió luôn làm cho mọi lo toan, căng thẳng trong tôi dịu lại.
Những lúc ngắm Hòn Sẹo vàng rực lên trên biển chiều hay đắm mình trong cái tĩnh lặng kỳ lạ của Vũng Sim hay giương mắt nhìn những con cá chuồn bay trên sóng, không kìm được nhiều lúc tôi thốt lên: Quê hương ơi, những vùng đảo của tôi ơi…
. Lê Hoài Lương
|