(tiếp theo)
. Trường ca của Nguyễn Thanh Mừng
CHƯƠNG VI
Sông dài biển rộng
Qua trăm núi ngàn sông
Qua trùng trùng trận mạc
Qua máu
Qua mồ hôi
Qua nước mắt
Ta lại về soi gương mặt ngày xưa
Bên mảnh giếng đá ong nguồn mạch
Ừ dễ đã vài chục năm rồi
Đời ta gắn cùng lửa và bão táp
Giờ bình tâm vốc nước quê nhà
Giờ bình tâm nghe tim mình róc rách
Xin nàng đừng khóc
Ngọc Hân ơi
Sống và yêu
Tám năm trời
Nàng ôm một nước non trong tưởng vọng
Quy Nhơn của nàng
Chính là ta
Chính là ngang tàng chính là kiêu hãnh
Chính là hoang vu chính là sâu thẳm
Cay đắng là cả sông cay núi đắng
Thơm ngọt là thơm ngọt thấu mây xanh
Chính là ta
Người trai Việt chân bùn tay lấm
Trang sử truân chuyên và chân cảm
Tướng quân Tây Sơn
Phò mã nhà Lê
Hoàng đế nước Việt
Phút lãng tử đắm say trong máu huyết
Mười sáu mùa xuân Thăng Long trong tim ta
Trái tim trăng sao ngùn ngụt
Sương gió bồng bênh cành vàng lá ngọc
Ta tìm trong mắt nàng
Những câu thơ đã mất
Nàng tìm trong mắt ta
Một bờ bến yên hàn của bầu trời bão táp
Nàng có một Quy Nhơn
Thích câu thơ như tuyết và như lửa
Thích tắm bằng sông thích cười bằng gió
Thích chen vai sát cánh với núi non
Thích quật ngã bạo tàn mãnh thú
Thích nâng ánh mắt giai nhân dù chỉ đón nỗi buồn
Nàng có một Quy Nhơn
Bữa cơm thích ớt rừng và tiêu sọ
Ra Bắc vào Nam ào ào như gió
Cả giấc mơ cũng bạo liệt bi hùng
Giấc mơ đựng trời xanh trong tay trắng
Coi tháp ngà gác tía nhẹ như không
Nàng có một Quy Nhơn
Thích nghe lời oanh vàng thỏ thẻ
Có thể một vu vơ
Có thể một nũng nịu trách hờn
Như câu thơ trăng non
Sẽ hóa rằm trong cuộc đời dâu bể
Nàng có một Quy Nhơn
Thi sĩ cả với ngày mai chưa tới
Mắt nóng hổi nghe điều không định nói
Ngẫm cả bóng mặt trời ẩn khuất dưới trăng thâu
Biết cả ngọc đến khi rồi cũng nát
Biết câu kinh có lúc chẳng nhiệm mầu
Thấy được đá dậy thì trong núi cỗi
Thấy mạch nguồn trong vắt dưới biển sâu
Ấp thang mộc nghèo nàn
Tắm gội một tang bồng hồ thỉ
Dệt áo rét người tình bằng lông chim trĩ
Gom lá từ bi xua cảnh đông tàn
Ấp thang mộc nguyên sơ
Nhưng chẳng thiếu ngựa hồng voi trắng
Nhưng khôn nguôi gừng cay muối mặn
Mười tám nhánh xoài đằng đẵng gió đưa
Chuyến đò ngược lên nguồn
Ta về thăm sơn trại
Trăng đã xế đỉnh đầu
Cố nhân còn trở lại
Núi Hiển Hách vang bóng các tù trưởng sơn man và bầy ngựa rừng
Theo về hòn Ông Bình Ông Nhạc
Lên hòn Nhật xuống hòn Nguyệt
Từ đèo An Khê
Qua núi Ngang
Đến hòn Nghiên hòn Bút
Hòn Trống hòn Chuông
Đồng Cô Hầu núi Lãnh Lương
Nghĩa binh còn gửi cơ muôn nụ cười
Biết rằng đá lở sông trôi
Thiên thu đọi máu thề bồi còn ghi
Những anh em tướng sĩ
Dưới cờ đào cùng ta hòa huyết lệ
Ta biết nói gì hơn trước bi thống chia lìa
Một triều đại hoa niên tươi trẻ
Sơn trại ngày xưa đủ tứ chiếng võ lâm
Người bị ném xuống bùn
Kẻ bị quăng vào lửa
Tất cả bước ra từ khốn khổ
Tất cả muốn đứng lên
Bẻ xích xiềng trong tay lãnh chúa
Những anh tài áo rách nón mê chân đạp đất đầu đội trời
Đĩnh đạc cuộc dời non lấp bể
Núi ơi sông ơi hãy cất một lời
Một lời của cao sâu và hùng vĩ
Cuộc ứng nghĩa thuận lòng trời hợp lòng người đến thế
Đêm đốt lửa ở Hòn Trưng
Từ thượng đạo kéo về hạ đạo
Doanh trại Vườn Dinh
Vi Tập Binh
Vi Cấm Cố
Gò Đá Đen luyện võ
Bến Trường Trầu khao quân
Cho đến bây giờ cho đến mai sau
Ta biết nói thế nào
Hơn những lời quân dân ghi tạc
Cây me cũ bến trầu xưa
Dẫu không nên tình nghĩa cũng đón đưa cho trọn niềm
Ta biết nói thế nào
Anh đi theo chúa Tây Sơn
Em về cày cuốc mà thương mẹ già
Bóng me ơi bóng me của một quãng đời
Xa xôi lắm và gần gụi lắm
Cái bến sông thường ngày ta tắm
Những sải tay vung nước loáng mây trời
Bạn bè thuở thuyền nan tập trận
Còn giữ gìn một ký ức tinh khôi
Hình như ta đã nói điều chi
Một người dân có thể sẽ làm vua và ngược lại
Trẻ con thì reo người lớn thì sợ hãi
Chẳng khẩu khí gì đâu chỉ đùa cợt thôi mà
Rồi dắt nhau chạy loăng ngoăng hát về con vua con sãi
Bao giờ dân nổi can qua
Bao giờ dân nổi can qua
Hỡi họ Trần họ Bùi họ Võ
Họ Đặng họ Ngô họ Lê họ Phạm
Trăm họ đồng khí tương cầu
Đồng thanh tương ứng
Mặt trời mọc ở đằng đông
Mọc rồi lại lặn vào trong tim này
Những người cầm gió trên tay
Và cầm ánh sáng xuyên dày bóng đêm
Vẽ trên mặt đất uy nghiêm
Đoàn quân thiên sứ áo xiêm nhà trời
Chòm Thần Nông cứ ngời ngời
Nghe trong bùn đất cất lời tự do
Nàng từng nói với ta rằng trái tim lệnh công có máu của sao trời
Nàng từng tỏ bày thiếp sẽ theo bệ hạ đến chân mây góc bể
Lời vợ giành cho chồng
Hay hoàng hậu giành cho hoàng đế
Ngôn ngữ thuyền lan chèo quế
Bảng lảng giữa gối chăn
Người trai núi Tây Sơn
Quen với giọng sương ngàn và gió suối
Đốc kiếm đầu sóng gành
Mũi hia đầu cát bụi
Mười ngón tay mười niềm bối rối
Non nước tần ngần
Thiên hà đắm đuối
Tướng ở chốn sa trường
Vua ở nơi triều chính
Câu chuyện của yên cương và ngai vàng
Có thể khiến lòng ta không yên tĩnh
Cảm ơn nàng sau màn trướng buồng the
Giữ làn hương thiên kim sâu thẳm
Bây giờ
Nàng hãy ngồi trên mỏm đá sơn trại này
Đá quê chồng
Thuở bình sinh của ta nàng chưa đến được
Hãy nói cho chính quê nhà ta
Lời của người con dâu hồng phúc
Dầu rằng non nước biến dời
Nguồn tình ắt chẳng chút vơi đâu là
Gia đình ta
Vua Thái Đức từ đường hương hỏa
Đông Định Vương Nguyễn Lữ
Cha mẹ ta gửi thế gian khốn khổ
Ba hòn máu bên trời
Những người ta coi như ruột thịt
Trần Quang Diệu
Bùi Thị Xuân
Võ Văn Dũng
Đặng Văn Long
Nguyễn Văn Tuyết
Trần Văn Kỷ
Ngô Văn Sở
Phan Văn Lân
Những ngôi sao tìm hình sao nối kết
Ngô Thì Nhậm
Phan Huy Ích
Nguyễn Thiếp
Nguyễn Đề
Võ tướng văn thần
Danh gia tuấn kiệt
Lương đống Tây Sơn
Làm sao kể xiết
Ta từng ghé lại trần gian
Cơ duyên lòng núi vô vàn minh châu
Thời gian vùn vụt vó câu
Bao nhiêu cơ khổ dãi dầu cháo rau
Những mong chia sẻ cùng nhau
Ngày dài trọn nghĩa đêm thâu vẹn tình
Trận mưa đắng ngọt nhục vinh
Xối trên vàng đá trung trinh rào rào
Nghĩa chi bày tỏ với phân bua
Bóng ai lẫn giữa bóng sông hồ
Mưa của bây giờ đang thấm ướt
Hay mồ hôi cũ chửa kịp khô
Rét mướt nương theo cốc rượu đầy
Trời cao đất rộng biết ai hay
Bàn tay hết khép rồi lại mở
Trời đất khôn cùng một bàn tay
CHƯƠNG VII
Dân, vua và thi sĩ
Trẫm lạc nhân hoàn lưu chính trị
Ngô Thì Nhậm vì yêu ta
Sáng tạo một giấc mơ kỳ vĩ
Tao tế cơ duyên nan tái đắc
Tòng kim ký lữ nhạn thần cô
Phan Huy Ích vì thương ta
Đã viết nên những lời đau xé
Bố y phấn tích ngũ niên trung
Mai cổ thi vi tự bất đồng
Thiên vị ngô hoàng tăng nhất kỷ
Bất ư Đường Tống thuyết anh hùng
Võ Văn Dũng vì quý ta
Danh tướng bỗng thành thi sĩ
Ta biết nói gì hơn
Hạnh phúc của một người tri kỷ
Ta có cả mai sau
Mai sau nói bằng búp chồi mới hé
Ta có cả mênh mông
Mênh mông nói bằng gió ngàn sóng bể
Ta có một mặt trời
Mặt trời nói bằng rạng đông vạn lý
Ta có ba mươi chín mùa xuân
Ba mươi chín mùa xuân đồng hiện cùng tuổi trẻ
Đừng nói về đoạn trường
Đừng nói đến vinh hoa
Đoạn trường của thác ghềnh
Trắng tươi như đời sống thác ghềnh
Vinh hoa của mây xanh
Xanh ngắt như đời sống mây xanh
Những đoạn trường và vinh hoa của lửa
Của núi
Của tuyết
Của nước
Của rùa và của hạc
Của nảy lộc đâm chồi
Của bão giông sấm sét
Nước Việt ngổn ngang thương mến bời bời
Người cầm đôi bàn tay ta thô tháp
Và đặt lên các vũ khí trần gian
Niềm hy vọng thanh cao và đắc lực
Mẹ ơi khi tiếng hát mẹ cất lên giữa lấm láp và sáng trong
Bùn đất với mây trời
Mẹ đã chọn lựa con làm nơi ký thác
Vũ trụ được đo bằng chiếc nôi nhỏ hẹp
Mỗi chiếc nôi bắt đầu một đời người
Có núi sông làm tin một tiếng khóc chào đời
Tiếng khóc của trẻ con vào thời buổi nhân dân đang khóc
Tiếng khóc không giống nhau
Và không loại trừ nhau
Gửi con vào số phận nước nhà nghìn cân treo sợi tóc
Trên con đường làng mẹ dắt con đi tịnh không thấy dấu chân vua chúa
Nhưng trên tấm lưng còng nhân dân hằn lên bao nhiêu giẫm đạp
Xã tắc giang san
Đặt vào tay những thây ma òi ọp
Người cầm cày phải kiệt sức
Mồ hôi biến thành vàng
Nạm dinh cơ các lộng thần bạo ngược
Nạm vào cuộc định bá đồ vương
Cuộc cát cứ nồi da xáo thịt
Những người nông dân
Đồng hành cùng con
Giương tiếng trống thần Sấm
Phất ngọn lửa thần Sét
Ngọn cờ đào
Mặt trời và bão táp
Trân trọng muôn vàn
Chùa Bộc
Ông bụt rút chân ra khỏi hia
Dáng nông phu bàn mùa màng thế tục
Động lý vô trần đại địa sơn hà lưu đống vũ
Quang Trung hóa Phật tiểu thiên thế giới chuyển phong vân
Ta hay là không ta của mai sau
Điều ấy chẳng hề chi
Ta đã gửi thân tâm
Vào thế gian biến cải
Khi bước chân vào vũ trụ tự do ta đã khuôn mình trong quy luật của muôn đời
Vũ trụ bày ra xung quanh mỗi người
Cuộc tuần hoàn trên vai
Lẽ tồn sinh trong cỏ
Kim mộc thủy hỏa thổ
Mắt ngũ hành nhắm mở vô biên
Kiếm tuốt khỏi bao bút rút khỏi nghiên
Bài thơ cuộc đời vụt đến
Ta tìm trong mùa xuân đồng hiện
Những rừng mai đa cảm Quy Nhơn
Những cành đào xao xuyến Thăng Long
Mưa trên bành đàn voi trận uy nghiêm
Gió tung bờm ngựa chiến
Cơm lam trong ống giang
Rượu thề trong lửa bén
Ngôn ngữ mang số phận con người cập bến tương lai
Ngôn ngữ như cá bơi trên sông
Như măng trồi trên đất
Như hai mảnh đá gầy hôn nhau thành hừng hực
Như hai đám mây giáng luồng điện giữa trời
Trên vồng ngực nhân dân nóng buốt
Giữ muôn năm cả tiếng lẫn lời
Dù có kẻ đốt sách sử và chôn vùi câu hát
Cả tro tàn cũng chẳng thể mồ côi
Trời ơi gánh gánh mồ hôi
Xe xe nước mắt gùi gùi máu tươi
Kìn kìn bão dập lũ vùi
Bàn tay luyện đá vá trời dọc ngang
Bàn tay quét dọn giang san
Tìm ngọc trong đá nhặt vàng trong thau
Tìm khoan trong nhịp đời mau
Tìm ngàn xưa phía mai sau tươi ròng
Tìm quanh nam bắc tây đông
Bóng đàn cò trắng trên đồng Vạn Xuân
Dân là ta hôm qua
Dân là ta ngày mai
Và hôm nay
Ta thèm được nghe mùi mát dịu của sao Mai
Ăn vội vắt xôi trước khi trời hửng
Í ới gọi nhau trong sương sớm
Kẻ hân hoan rộc gò người huyên náo đầm sông
Khi mang chiếc ách cày khi làm người gieo hạt
Ta vẫn là ta nồng nhiệt bao dung
Dân không phải là cánh đồng là ánh nắng cơn mưa hay lò than cháy đỏ
Nhưng hít thật sâu hương thơm hạt lúa
Thấm vào tim ánh sáng mặt trời
Đượm trong máu đất đai huyết mạch
Ngang dọc qua lửa và qua nước
Ta sẽ tìm gương mặt mình trong vóc vạc nhân dân
Bông sen trắng của đời ta ơi bông sen trắng
Ký ức của ta
Dự tưởng của ta
Có người
Và ta biết
Chưa hề vắng ta trong ký ức và dự tưởng của người
Giữa bùn ruộng thôn trang
Người thanh tịnh với tép bèo cua ốc
Chốn sùng kính thâm nghiêm
Người xúc cảm với thánh thần tiên phật
Ngẩng đầu là trời
Cúi đầu là đất
Đài cánh là quê nhà
Cội hương là Tổ quốc
Nắng phủ Quy Nhơn
Gió xứ Đàng Trong
Mưa nước Việt
Ta đi tìm ta trong gương mặt của người
Ngai vàng là gì
Vua là ai
Ta vâng theo mưu cầu tiên thánh
Lòng dân đêm tao loạn
Trông đợi một rạng đông
Hạt lúa mong mùa vàng dòng sông mong rào rạt
Ngọn triều mong trăng sử xanh mong thần bút
Tổ quốc tin vào linh khí non sông
Và thi sĩ
Người thay mặt nhân dân và thượng đế
Giữ gìn ngôn ngữ tổ tiên
Nói bằng giọng Văn Lang viết bài thơ tiếng Việt
Hồi trống thiêng vua Hùng
Những âm vang cao khiết
Lay động đến ngàn sau
Trước sa trường
Trước ruộng đồng
Trước thái miếu
Trước khuê văn
Giai điệu non sông cất lên từ trái tim trinh bạch
Bây giờ
Trên non cao có dấu chân ta
Dưới vực sâu có hơi thở ta
Ta cảm động đến nghẹn ngào
Nghe cây cỏ chim muông hòa điệu
Mở cửa ngoài khuya chợt sững sờ
Vũ trụ hiền như một giọt mưa
Bão quỳ mọp xuống nâng lá nõn
Sấm nguồn chớp bể hóa dạ thưa
N.T.M (còn tiếp) |