Are you going to Scarborough Fair? Parsley, sage, rose-mary and thyme... Những ca từ bạn có thấy quen thuộc không? Vâng, nếu là người hâm mộ những bản nhạc quốc tế xưa, chắc hẳn bạn sẽ không ngần ngại hắc lại: ca khúc Scarborough Fair đi kèm với tên tuổi bộ đôi huyền thoại Simon và Garfunkel.
Ca khúc: Scarborough Fair
Sáng tác: Paul Simon
Thể hiện: Simon & Garfunkel
-----
Scarborough Fair là một hội chợ truyền thống ở thị trấn ven biển Scarborough nước Anh. Đây cũng là nơi tạo cảm hứng cho Paul Simon viết nên ca khúc bất tử.
Anh có đang về hội chợ Scarborough?
Với những mùi tây, ngải đắng, hương thảo và xạ hương
Hãy nhắc về tôi với một người sống nơi đó
Nàng một thời là tình yêu chân thành của tôi
Ca khúc mở đầu với giọng hát Garfunkel du dương êm ái làm cho những câu hát giống hệt một lời nhắn gửi thực sự. Người gửi lời nhắn là ai vậy? Người nghe phải lắng nghe hết ca khúc mới hiểu được.
Chỉ biết lời nhắn ấy đã có địa chỉ rõ ràng: tới một người con gái sống ở hội chợ Scarborough, nơi tràn đầy những thứ dân dã mộc mạc: xạ hương, rau hương thảo... Người con gái đã từng là tình yêu của nhân vật "Tôi".
Xen giữa những câu hát đầy tính tự sự của Garfunkel, Simon cất giọng hát bè lúc trầm, lúc cao với những câu hát dài như lời người dẫn chuyện:
Trên sườn đồi trong sâu thẳm rừng xanh
Nơi có dấu vết của chú sẻ nâu mào phủ tuyết
Ngọn núi như đứa trẻ trong những tấm khoác và chăn mền phủ kín
Ngủ ngon đến mức chẳng hay rằng tiếng kèn đã ngân vang
Đồi xanh, tuyết trắng... Cảnh vật đẹp quá! Nhân vật chính của câu chuyện đang ở chính nơi này, lòng nhớ về hội chợ xa xôi với một bóng hình đã lâu lắm rồi không được nhìn thấy. Người ấy không thể về được nơi đó, chỉ có cách gửi lời nhắn nhủ nhớ nhung qua bước chân người khách bộ hành.
Hãy nhắn nàng may cho tôi một chiếc áo vải lanh
Giữa những mùi tây, ngải đắng, hương thảo và xạ hương
Chẳng có vết tích gì của đường kim mũi chỉ
Rồi nàng sẽ lại là tình yêu chân thành của tôi
Nhớ về hình bóng một người con gái thôn quê, chàng trai chẳng có mong muốn gì cao sang hơn thế: chỉ một chiếc áo sơmi bằng lanh mịn thế thôi. Chiếc áo sẽ là bằng chứng cho tình yêu, để rồi "nàng sẽ lại là tình yêu chân thành của tôi..."
Trên một bên sườn đồi, nơi những cơn mưa lá
Rửa sạch mặt đất bằng bao nhiêu lệ rơi
Một người lính lau súng mình bóng loáng
Vậy là đã rõ: nhân vật chính là một người lính chiến đấu xa quê hương, xa một người mà anh yêu dấu. Lau cây súng giữa thảm lá vàng, người lính xa nhà không biết rồi tương lai sẽ ra sao, mình liệu còn có ngày trở về? Thế nên anh chỉ biết gửi về những lời tha thiết:
Hãy nói nàng tìm cho tôi một mẫu đất nhỏ
Đầy những mùi tây, ngải đắng, hương thảo và xạ hương
Giữa làn nước muối và bờ biển xa
Rồi nàng sẽ lại là tình yêu chân thành của tôi
Chiến tranh nổ ra với những đoàn quân áo tươi màu đỏ
Vị chỉ huy ra lệnh cho lính mình bắn giết
Chiến đấu cho một mục đích mà từ lâu họ đã lãng quên
Chiến tranh khốc liệt! Người lính chiến đấu vì cái gì? "Mục đích mà từ lâu họ đã lãng quên" cho thấy đây là cuộc chiến tìm lại bản thân. Sống hay chết, trở về hay nằm lại, có người lính nào biết trước được đâu? Nhân vật chính của chúng ta cũng không ngoại lệ.
Tương lai không nằm trong tay, đó là lý do anh nhắn về người mình yêu thương những lời bi thảm: "tìm cho tôi một mẫu đất nhỏ..." Giữa những cây cỏ dân dã thơm ngát, đó là một nấm mộ đặt sẵn. Nấm mộ ấy phải nằm trên đất quê hương, "giữa làn nước muối và bờ biển xa..."
Hãy nhắn nàng cắt bằng chiếc liềm bọc da
Những mùi tây, ngải đắng, hương thảo và xạ hương
Và gom chúng lại cùng một bó thạch nam
Rồi nàng sẽ lại là tình yêu chân thành của tôi
Người lính nhắc cô gái rằng, nếu anh có không trở về, hãy tìm cho anh một nấm mộ. Khi cắt những cây cỏ thân quen đặt lên nấm mộ ấy, cô hãy dùng một cây liềm bọc da để khỏi làm đau linh hồn anh...
Những lời lẽ như trăn trối ấy khiến người nghe phải buồn lòng. Những lời nhắn cuối cùng đến quê hương và người yêu, mà người lính chẳng còn bao nhiêu hy vọng gặp lại. Có lẽ chàng trai đang cận kề cái chết, nếu không sao anh lại gửi về những lời trăn trối? Ngày trở về đoàn tụ đáng để hy vọng lắm chứ!
Như sợ rằng người khách qua đường quên, chàng trai lại nhắc lại một lần những lời tha thiết:
Anh có đang về hội chợ Scarborough?
Với những mùi tây, ngải đắng, hương thảo và xạ hương
Hãy nhắc về tôi với một người sống nơi đó
Nàng một thời là tình yêu chân thành của tôi...
Ngày nay, hội chợ xưa đã không còn, thị trấn ngày nào đã trở thành một khu nghỉ mát, nhưng ca từ, âm hưởng của Scarborough Fair vẫn cứ vang mãi trong lòng những người yêu nhạc...
. Theo tuanvietnam |