Gặp Võ Tánh ở thành Hoàng Đế
Chẳng oai nghiêm như lúc giữ thành
Không kiếm lệnh cũng không mũ mão
Ông khoác nhẹ tấm áo choàng trứng sáo
Mắt mơ màng cùng trời đất An Nhơn
- Cuộc chiến đi qua đã mấy trăm năm
Sao ông còn ở lại đây không về quê cũ?
- Người trung nghĩa đã thành bất tử
Thì nơi nào chẳng hóa quê hương!
- Là tướng của Gia Long tử chiến với Tây Sơn
Sao ông không giống kẻ tiểu nhân kia trả thù hèn hạ
Lại dừng ngựa cho Đồ Bàn yên ả
Đốt cháy mình để bá tánh bình an? (*)
- Một đời ta vì trăm họ giang san
Dẫu khác chúa nhưng không khác lòng yêu dân, yêu nước!
Mà thôi. Trải năm tháng những gì mất, được
Mặc đời sau công, tội luận bàn
Ngươi nhìn kìa Trần Quang Diệu đang sang
Rượu đã sẵn. Và … trăng đã đến!
VĂN TRỌNG HÙNG
(*) Võ Tánh trấn giữ thành Hoàng Đế (Bình Định), bị tướng của Tây Sơn là Trần Quang Diệu vây hãm nhiều ngày. Võ Tánh đề nghị Trần Quang Diệu không hại đến tính mạng bá tánh và binh lính trong thành thì ông sẽ mở cửa thành và tự thiêu. Trần Quang Diệu y lời và đã an táng ông theo nghi thức trọng thể.
Cửa sổ Nguyên đán
Cỏ cây nói hãy yêu đi
mắt lồng trong mắt môi ghì lên môi
thịt da đầy đặn mặt trời
yêu nhau tơ nõn lộc chồi hừng đông
Ngọc trong trai phải lòng sông
trầm trong ruột dó phải lòng non cao
lông chim én vướng cội đào
bập bùng nhan sắc cẩm bào chúa xuân
Lửa tiên rạng rỡ lò trần
bấc đèn tục lụy nghe thần thánh khêu
bông hoa xòe đáy giếng rêu
thắp nơi tĩnh ngục tình yêu thiên đường
NGUYỄN THANH MỪNG
Cuối năm đi chợ
Cuối năm đi chợ mua hoa
Lượn qua lộn lại đến ba bốn vòng
Sờ cây cúc liếc cây hồng
Rò rè cây quất phải lòng cây mai
Chợt nghe một tiếng thở dài:
Tương cà gạo mắm ngày mai đợi chồng!
Thôi nhé cúc tạm biệt hồng
Hẹn năm sau lại mấy vòng chợ hoa…
PHẠM ÐƯƠNG
Nhớ mưa phùn
Mưa nhẹ bay không dứt
Như khói mà như sương
Áo liễu xanh phấn rắc
Mơ hồ một làn hương
Mưa giăng màu sum họp
Đón trầu về bên cau
Têm tổ xinh Tháng Chạp
Lung linh sắc hoa đào
Theo chân người mở nước
Những nẻo đường mùa xuân
Mơn nắng mai vàng rực
Nhớ rưng rưng mưa phùn.
BÙI THỊ XUÂN MAI
Con gái Quy Nhơn
Bỗng dưng như một cánh chuồn chuồn
Anh vướng phải đường tơ từ ánh mắt
Từ cái dáng trời sinh ra để gặp
Từ nụ cười như thể để ai hôn
Trời sinh em đã mượn tạm làn hương
Kết mái tóc em thơm mùi hoa dại
Đôi tà áo mang ngày xưa trở lại
Màu trắng trong thanh tẩy những con đường
Trời sinh em lại mượn những giọt sương
Để đôi mắt long lanh ngày Xuân biếc
Cho anh gặp một khoảng trời ngọc bích
Cho bài thơ thanh khiết những nỗi buồn
Bỗng dưng như chạm phải một đường gươm
Con gái võ là phượng hoàng bay thẳng
Anh đã từng xông pha trăm trận thắng
Bỗng dưng thành bại tướng đất Quy Nhơn!
14-11-2012
HỒ NGẠC NGỮ
Cố hương
Có một quê hương không nói thành lời
Thăm thẳm câu ngất ngơ ai hát
Đường cố hương nhọc nhằn xao xác
Gió đầu ngày thổi mãi thành đau…
ÐÀO ÐỨC TUẤN
Tình xa
Thức tàn đêm ru nhau tình không tuổi
Vòng tay ôm đắm đuối giấc trăng vàng
Sóng tình dậy lùa qua mùa thu ấy
Ta còn em từng giọt mộng chứa chan
Tình mang theo giữa trời viễn xứ
Niềm thơ buồn di trú phía trời xa.
LÊ ÂN
Những chiếc lá ngô trên bãi Sông Hồng
như thể là nhảy múa
như thể là ngợi ca
những chiếc lá ngô trên bãi Sông Hồng
gươm giáo đỏ phù sa Châu Thổ
lụa là xanh lúa mới dậy thì
những vân vi lượn dài đất nước
thoảng đâu đây tiếng nói ấm nồng
ánh thân thương
môi mọng đỏ
màu cổ trầu màu son phấn
thiếu nữ quần bò quần lĩnh mỏ quạ đuôi
gà thắt đáy lưng ong
hổn hển trăng khuya
những chiếc lá ngô trên bãi Sông Hồng
hát
hát mãi bài ca sinh nở
đất đai rùng mình đón nhận phù sinh
thêm một đứa con
thêm làng thêm phố
thêm tiếng chuông chùa
bình minh sóng vỗ
lao xao trời chiều
vàng dáng Rồng Bay
những chiếc lá ngô
những chiếc lá ngô trên bãi Sông Hồng.
MAI THÌN
Lì xì đầu năm
Tình yêu muôn thuở cũ mèm
Như môi anh ghé môi em vậy mà
Xưa kia, chuyện của ông bà
Tiếp theo là chuyện mẹ cha tỏ tình
Hôm nay đến lượt chúng mình
Mà em xấu hổ lặng thinh sao đành
Vì Xuân, hoa nở đầy cành
Hạt ươm dưới đất mầm xanh diệu kỳ
Xin em hờ khép đôi mi
Cho anh cúi xuống lì xì nụ hôn.
TRẦN VIẾT DŨNG
Tết của Mẹ
Mẹ nhóm lửa nồi bánh tét
Khói ngo vẽ những đường vòng
Đêm tháng Chạp ngoài trời vương vất rét
Bếp mẹ nhen nồng ấm một góc vườn
Mùi gạo nếp gợi nhớ thửa làm đồng
Những tháng năm xưa tràn về lai láng
Vết thời gian hằn sâu trên trán
Răn reo mắt mẹ ta cười !
Mỗi dịp Tết về mẹ nhóm niềm vui
Gom góp yêu thương, ấm lòng con cháu
Phần mình không lành tấm áo
Mẹ vẫn vui con cháu thành người ...
Gần hai mươi năm xa xứ
Tết thị thành bùi ngùi nhớ tết quê
Có nỗi niềm riêng ẩn trong mắt mẹ
Nghe mơ hồ nồi bánh bùng bục sôi...
THANH DƯƠNG HỒNG
Những ý nghĩ lộn xộn về mùa xuân
tạm biệt vết thương cũ
tháng Giêng
nụ môi treo phía cuối nẻo tầm vông
em về nhớ pháo
có thấy cánh xoan loan tin báo đầu làng?
có thấy chuỗi thanh âm kí gửi trong tiếng của trẻ đợi lì xì
là những gì rất tương lai tràn đầy hồi ức
ta chìa cho đứa bé một phong lì xì hay ta đang mừng
tuổi mình ở cuối những ngày xưa?
thời gian không thể bắt thôi hoa vạn thọ
ta lại ngồi xếp từng tàu lá chuối chát để gói cái truyền
thống mà luộc thật xanh
đêm ngồi canh lửa
có câu chuyện cứ bập bùng trong mắt người mất ngủ
hôm qua lấm nắng gió trên đồng
thế đó em
bánh xe tha hương cứ giật ghì vết thắng cháy khét mùi
đất quê hương
không phải ngẫu nhiên mùa đông dài hơn thanh củi
muồng cha đốn về từ núi
mẹ mới lấy tro
chà vết cháy xoong nồi!
TIỂU MỤC ÐỒNG |