. Truyện ngắn của Đào Hiếu
Trên đường đến cơ quan, Vũ may mắn xin được một thanh tre còn tươi. Anh cất nó trong góc phòng và ngồi lại bàn giấy. Bốn giờ, chị Hiền đến với một gói bánh trên tay:
- Năm chục ngàn một hộp.
- Nhưng tôi không sẵn tiền.
- Cho ký sổ đấy. Anh đi qua bên văn phòng.
Thế là Vũ thả bộ qua đó. Người nhân viên rất rành lý lịch từng người một, nói ngay:
|
Hồn nhiên tuổi thơ (ảnh: Hoàng Tuấn)
|
- Anh lấy nguyên phong bốn cái đi. Ba đứa con ba cái, còn một cái hai vợ chồng ăn chung.
Vũ cầm phong bánh, ký sổ một cách lưu loát và tươi cười đi ra. Lúc về nhà, lũ con thấy bánh mừng quá.
- Ba mua bao nhiêu đó, ba?
Lúc ấy con số năm chục ngàn độc ác kia mới hiện ra trong đầu, buộc anh phải nói dối.
- Hai chục.
- Tr...ờ...i...- tụi nhỏ reo lên - Hết sẩy, ba mua nguyên hộp.
Chúng ôm nhau nhảy cà tưng khiến Vũ quên ngay những lo nghĩ.
- Ba lấy tre về làm chi đó, ba?
- Đừng có hỏi- Vũ nói- Con Thảo lấy cho ba cái dao lớn. Cu Tí kiếm cho ba ít cọng thun còn Quỳnh thì lấy hồ gấp lên.
Vũ lục chồng báo cũ, bày giấy kiếng màu ra. Anh chẻ tre, vót nan. Tụi nhỏ hí hửng tham dự vào công việc này. Vũ thì vót tre làm sườn, ba đứa con không biết làm gì cả, chúng hỏi đủ thứ chuyện, yêu cầu đủ thứ chuyện.
- Ba làm con máy bay phản lực nghe ba?
- Máy bay Mít được không?
- Hết sẩy, máy bay Mít.
- Còn con thì khoái con gà.
- Đừng chơi gà. Để ba làm con bướm.
- Thôi, gà đi ba. Con không thèm con bướm đâu.
- Nhưng tao có biết làm gà đâu.
- Ba làm con ngôi sao.
- Ngôi sao thì được.
Vũ cắt giấy dán. Trong lúc dán, anh bảo bé Quỳnh:
- Đi bắc nồi cơm. Nhớ đổ nước ngập hai lóng tay thôi, nghe chưa.
Con bé đi làm liền. Một thoáng đã thấy nó ra ngồi xúm xít với hai đứa em nó. Vũ vừa dán hình con thỏ lên lồng đèn vừa nói:
- Lát nữa má về, ba sẽ dọn cái bàn nhỏ ra hành lang này. Một đĩa bánh Trung thu, một bình trà năm cái tách. Ba cái lồng đèn treo ba góc.
Bé Thảo đề nghị thêm:
- Xong đi rước đèn.
- Đúng rồi, rước đèn vòng vòng trong sân.
Bỗng bọn nhỏ la lên:
- Má dề!
- Dế mà!
Nhưng vì ham lồng đèn quá nên lũ nhỏ không bu lại má chúng như mọi khi. Liên thấy thế cũng lờ chúng đi, vào trong thay đồ. Bỗng Vũ nghe:
- Trời ơi! Ai nấu cơm đây? Nấu cơm hay nấu cháo đây?
Vũ giựt mình quay lại hỏi bé Quỳnh:
- Con đổ mấy lóng tay?
Bé Quỳnh đưa ngón tay trỏ ra trước mặt:
- Ba lóng.
- Chết rồi. Tao biểu hai lóng thôi, sao đổ tới ba?
Trong nhà Liên lại la:
- Đi làm về mệt mà thấy nồi cơm kiểu này rầu quá.
Vũ vội vàng dán những mảnh giấy kiếng cuối cùng rồi lo dọn dẹp, lũ trẻ biết thân cũng lo lăng xăng dọn chén đũa ra bàn ăn.
Vũ hỏi một câu xã giao:
- Bữa nay em làm gì mà về trễ vậy?
- Em họp. Xong còn phải đi học.
- Thôi, bữa nay đặc biệt Trung thu em nên nghỉ một bữa ở nhà với con cho vui.
Nghe Vũ đề nghị như vậy, tụi nhỏ khoái lắm. Chúng reo lên:
- Ở nhà ăn bánh, má. Ba mới mua bốn cái bánh Trung thu lận má.
- Trời ơi - Liên kêu lên - Anh mua tới bốn cái bánh, hả? Phải thứ năm chục ngàn không?
Vũ biết là bể quá rồi vội xuống nước:
- Thôi, đừng làm dữ. Một năm mới có một lần.
- Vui gì cũng phải tùy khả năng. Em không tưởng tượng được là anh có thể mua một lúc năm chục ngàn đồng bánh.
Rồi quay sang lũ con:
- Tụi bay ăn bánh này rồi nhịn cơm một tuần nghe chưa. Tao không có nhiều tiền đến thế đâu.
Bữa cơm buồn thiu. Lũ nhỏ không đứa nào nói một tiếng. Ăn xong, rửa chén bát xong Liên lo đi học. Vũ ngồi lại một mình với ba đứa con im lặng. Mặt trăng đã lên nóc nhà, tròn và rực rỡ sáng.
. Đ.H
(Trích trong tập "Tình địch") |