Hương thơm ngày cũ...
22:10', 6/2/ 2007 (GMT+7)

* Tản văn của Hạt Cát

1. Nửa đêm thức giấc, hương nguyệt quế thơm lừng, không sao ngủ lại được. Dạo bước ra sân, hai chậu hoa rợp trắng bông, như muốn khoe hết hương sắc cho đêm yên bình, cho đêm dịu êm. Những cánh hoa trắng nõn, mềm mại, thanh tân như tên gọi. Khen ai khéo đặt tên hoa, đúng là vẻ đẹp, mùi hương của quế làm say cả trăng... Lại nhớ, những đêm nào xưa, xuân thì vừa chớm, tình yêu đầu đời cũng mang mùi hương nguyệt quế đọng trên môi. Mùi hương đi vào giấc ngủ như nụ hôn còn giữ lại đêm đêm. Rồi xuân trôi qua... Nụ hôn đã úa, đã tàn... Hương thơm năm tháng nhạt dần. Tìm đâu chút bỡ ngỡ, ngây ngất trong vườn cũ? “Trong vườn quên lãng áo ai xanh”. Vậy mà mùi hương ấy lại trở về cùng ta đêm nay. Ôi, hương nguyệt quế một thời ngây dại...

2. Lại một đêm nào khác, vừa bước chân vào nhà đã thơm nức mùi hương. Nhìn quanh quất chẳng thấy gì. Con gái bỗng la lên: “A, cây thần tài trổ bông rồi!”. Bước ra hè, vút lên trời cao từng chùm hoa rũ dài, thơm ngát. Vui nhất là khi khoe cây nhà mình ra hoa, hóa ra cây nhà ai cũng ra hoa, bởi năm ấy tiết trời ấm. Từng chùm hoa chi chít, nở dần, nở dần suốt cành, càng về đêm càng ngát hương, nồng đậm. Hoa nở hết cành, mùi hương cũng tàn theo. Đứng bên dưới trông lên, những cánh hoa đong đưa, trắng xóa giữa hai tàn lá xanh, đẹp như một giấc mơ...

3. Từ hương hoa lại nhớ mùi hương khác vương vấn một thời tuổi nhỏ. Những ngày tết về quê ngoại, muỗi rất nhiều, vo ve như sáo thổi bên tai. Mấy đứa em con cậu phải đốt vỏ dừa un muỗi. Vỏ dừa khô cháy đượm, bỏ thêm mấy mảnh còn hơi ướt để lấy khói cho muỗi sợ. Muốn khói thơm cứ liệng vào vài miếng vỏ quýt phơi khô. Mùi thơm dễ chịu làm sao, có cả vị cay cay của khói, the the của vỏ quýt, vỏ cam. Cứ thế mà thức suốt đêm canh nồi bánh tét đợi sáng cùng ông bà. Cũng giống như mùi nồng thơm hăng hắc của những đồng cỏ bên đường, thường được đốt trong mùa xuân, khiến cho ai bâng khuâng, man mác nhớ một tuổi nào xa.

4. Và rồi ngày ba mươi Tết, khi con nước bắt đầu chảy vào sông rạch, thắp một nén nhang trên bàn thờ, chuẩn bị bữa cơm cúng rước ông bà về sum họp với cháu con. Mùi nhang thơm lan tỏa ấm nồng, lòng người cũng nồng ấm bao ước mơ, hy vọng khi đón năm mới đến. Những vất vả bộn bề của một năm dường như biến mất để cùng hướng về phía trước. Biết sao được, hy vọng vẫn là thứ cuộc sống trao tặng cho tất cả mọi người kia mà! Mà ai có thể không hy vọng trong hương thơm khói nhang cội nguồn...

  • H.C
In trang Gửi phản hồi

CÁC TIN KHÁC >>
Những điểm sáng công nghiệp  (06/02/2007)
Hương Quê: Thương hiệu các món đặc sản của Bình Định  (06/02/2007)
Tết, loanh quanh cùng nước mắm  (06/02/2007)
Cảng Quy Nhơn: Hành trình ra biển lớn  (06/02/2007)
Anh hùng giữa đời thường  (06/02/2007)
Từ Bí thư chi đoàn đến chủ doanh nghiệp  (06/02/2007)
Những nhà giáo yêu nghề  (06/02/2007)
Hướng mở nâng cao chất lượng khám, chữa bệnh  (06/02/2007)
Bạn bầu dắt ở vạn Gò Bồi  (06/02/2007)
Hội ngộ năm châu, mở lòng hào hiệp  (06/02/2007)
Một nét Tết xưa  (06/02/2007)
Tổ chức Festival đầu tiên trên miền đất Võ  (06/02/2007)
Tiếng đàn mùa xuân  (06/02/2007)
Ngày xuân nghĩ về chợ quê  (06/02/2007)
Hảo Gò Sành và ý tưởng “đêm đối tửu”  (06/02/2007)