Xuân về
Những cơn mưa đã ngớt
Gió thôi gào ngoài song
Biển dịu dàng trở lại
Chỉ sóng xao trong lòng
Lúa lại xanh trên đồng
Sau mấy lần lũ cuốn
Những cô em áo hồng
“Hồi dâu” về qua ruộng
Cả những cơn rét muộn
Cũng thôi phiền nhiễu hoa
Ai về quê ăn tết
Tiếng cười chật sân ga
Dẫu thất thường chưa qua
Mùa Xuân chừng bất tận
Mỗi năm một món quà
Cho người còn mơ mộng.
Còn yêu em nữa không?
“Còn yêu em nữa không?
Hay bạc màu nỗi nhớ?”
Anh đi ngày nắng đổ
Em về ngày mưa giăng
“Còn yêu em nữa không?”
Mùa lạnh màu tím ngắt
Những hoàng hôn lá non
Cũng bỏ đi đâu mất
Đừng hỏi em thêm nữa
Những ngày buồn xa xôi
Chẳng cần chi nhau cả
Mặc vầng trăng đêm trôi
Mưa mang theo đi hết
Những nỗi buồn mùa đông
Cuốn theo lời giá lạnh
“Còn yêu em nữa không?”
Tháng giêng
Cuộc sống cân bằng như nước khỏa lấp mọi khát mong như nụ hoa rụng rồi lại nở tháng giêng mộng mị cuộc tình…
tóc em mười lăm hai mươi hay là trăm năm nữa vẫn không thôi dài không hết đa đoan…
mắt em mười lăm hai mươi hay là trăm năm nữa vẫn không thôi buồn không hết mênh mông…
dài con sông xa xăm tiếng hót hun hút chân trời ngọn gió em mộng mị từ bi dòng Quai Vạc lẻ loi đời một nỗi Mò O…
con đò nhỏ bây giờ đâu nữa bến Trường Thi bến Gỗ chẳng còn chân đất mấy tầng xe ngựa tiễn đưa sương giá mây ngàn…
em áo tím áo hồng hoa trà hoa sim nữa… cứ thủy chung đừng mặc cả làm gì dẫu chín nẫu bên đường nương sương khói bóng câu tăm cá… ta mộng du lễ phật lễ chùa một chiếc đò lúng liếng mắt em đưa…
Bóng tháp
Tắm gội ngàn năm mưa nắng
Những ngọn tóc rêu buốt xanh ngằn ngặt ký ức
Lòa xòa gương mặt thời gian
Tháp đứng sững bóng mình
Ngắm sự tồn tại của vẻ đẹp
Ngân nga điệu gió thâm u…
Ai đã xếp lớp mồ hôi
Nung đỏ sức lực
Tạo nên vóc dáng huyền thoại
Tạo nên vóc dáng Chămpa
Huyễn hoặc giọt nắng
Đính từng hạt long lang gạch vỡ
Tháp chôn vào lòng
Sự lặng lẽ phồn sinh
Nắng chảy tràn trề mặt tháp
Mù lòa ngực trần vũ nữ
Tôi trùng tu con mắt
Làm mới sự hoang phế của ý nghĩ
Dán chặt ánh nhìn bằng vôi vữa xi măng
Ngã sóng soài bóng tháp
Vào đất chiều nhập nhoạng
Vẫn sừng sững ngang trời
Như người lính đứng canh giữ thời gian
Bất biến
Hồi sinh
thật diệu kỳ qua một đêm thôi
vạt cỏ bên đường đã nhú mầm mơn mởn
con nhện xít võng chờ mồi sau những giờ cần cù đan lưới
sâu non tách mình khỏi kén trườn dài trên những lá non tơ
mưa bụi phủ trắng khu rừng trước mặt
hương phả ngập cánh mũi đánh thức những tế bào ngủ quên...
ta nắm khẽ tay em - những búp măng mềm mãi
gót sen lướt nhẽ qua những con đường mùa xuân
hai má em đỏ bừng thiêu cháy cả vành môi...
úp mặt vào nhau nghe trái tim đang nói
sợi tơ tình quấn chặt em, anh
phía ngoài kia vạt cỏ vẫn lên xanh
con sâu non vẫn trườn dài trên lá
xuân của đất trời
xuân của hai ta
đang hòa thành một
tất cả hồi sinh.
|