* Chuyện không đáng có !
Nghe tin Tú từ Gia Lai trở về, đám bạn bè tri kỷ thuở còn nối khố gom góp tiền rủ nhau đi uống rượu bia và hát karaoke. Lúc này, đã vào khoảng 19 giờ ngày 30.5.2008, sau khi hát karaoke và uống rượu bia tại quán của ông Văn Nguyễn ở xã Cát Trinh, huyện Phù Cát xong, cả đám bạn đi về. Trước khi ra về, không biết có chủ ý gì không mà Tú lại bảo Bổ (bạn cùng đi) cầm con dao Thái Lan dùng để cắt trái cây đang để trên bàn đem ra khỏi quán và đưa cho Tú cất giữ. Khi nhóm của Tú đi đến trước trường tiểu học của xã thì gặp một nhóm học sinh lớp 12 vừa thi tốt nghiệp THPT và đã chia vui với nhau bằng một chầu liên hoan, đang trên đường đi về. Bất ngờ khi gặp nhau, Lê Thiên (trong nhóm học sinh THPT) hỏi nhóm của Nguyễn Tú: “Lúc nãy, ai chỉ mặt bọn tao?”, “Ai kêu bọn tao?”, thì Tú trả lời: “Tui đâu có biết gì?”. Người hỏi và người trả lời cũng đơn giản. Nếu chỉ dừng lại ở đây, coi như không có điều gì xảy ra. Nhưng sự việc sau đó chẳng những đã không đơn giản mà lại càng thêm phức tạp!
|
Một phiên tòa xét xử các bị cáo vị thành niên (ảnh chỉ có tính chất minh họa). Ảnh: Quang Định
|
* Hậu quả đáng tiếc
Sau khi trả lời như vậy, hai bên đã bỏ đi cách xa gần 10 mét. Tức mình, vì bị chặn đường hỏi “ngang xương”, Tú quay trở lại gặp nhóm của Thiên, để hỏi cho ra lẽ: “Tui có làm gì đâu, sao mấy ông chỉ mặt tui?”. Bị hơi men kích thích, nghe chưa dứt câu, Thiên liền xông vào đánh làm Tú ngã xuống đất. Tú vùng dậy, lấy con dao đang bọc trong túi quần ra, đâm vào người Thiên và Thiên ngã gục. Đang lúc hăng say, Tú tiếp tục cầm dao đâm vào Nguyễn Ngọc, Nguyễn Văn, là người đi ngang qua đường. Mặc dù đã được đưa đi cấp cứu kịp thời, nhưng do vết thương thấu ngực trái gây thủng phổi, đứt động mạch cảnh bên trái và đứt quai động mạch chủ nên Lê Thiên (sinh năm 1990, học sinh THPT) đã chết trên đường đi cấp cứu. Nguyễn Ngọc bị thương tích 22% tạm thời. Riêng Nguyễn Văn từ chối giám định và không yêu cầu bồi thường.
* Vì đâu nên nỗi ?
Sau khi vụ án xảy ra, các cơ quan tiến hành tố tụng đã vào cuộc. Trong quá trình điều tra, truy tố, Tú đã tỏ ra ăn năn, hối cải và thành khẩn khai báo. Vụ án nhanh chóng được đưa ra xét xử. Do khi phạm tội, Tú chỉ mới 15 tuổi 8 tháng 11 ngày, gia đình Tú đã đến Trung tâm Trợ giúp pháp lý nhà nước tỉnh làm đơn đề nghị và được Trung tâm cử luật sư cộng tác viên tham gia bào chữa cho Tú. Trong quá trình tìm hiểu nhân thân của người phạm tội, luật sư cộng tác viên của Trung tâm thấy rằng cha mẹ của Tú đã ly hôn khi Tú còn nhỏ, mẹ có chồng khác với bầy con của đời chồng sau. Một lúc vừa lo cho hạnh phúc của gia đình mới, vừa lo tảo tần, buôn bán kiếm sống, do vậy hầu như Tú chưa nhận được những gì yêu thương trìu mến từ gia đình, ngoài những bữa ăn tẻ nhạt. Thêm vào đó, sự tiếp thu không có chọn lọc từ những thước phim hành động, bạo lực; từ những trò chơi ảo trên máy vi tính, từ sự lêu lổng với một số bạn bè cùng trang lứa có lẽ đã hình thành trong con người trẻ thơ này nhiều nỗi… hận, hơn là tình thương. Do vậy, khi có dịp là bộc phát.
Hội đồng xét xử đã xem xét các tình huống phạm tội, các tình tiết giảm nhẹ và lời bào chữa của luật sư, đã cân nhắc, xem xét lượng hình, nên tuyên bố bị cáo Nguyễn Tú phạm tội “giết người”, xử phạt 7 năm tù giam. Đây là mức án thấp nhất trong khung hình phạt theo quy định của Bộ luật Hình sự. Về phần bồi thường thiệt hại, bà Thái Tuyết là mẹ của Tú phải có trách nhiệm bồi thường cho cha, mẹ của nạn nhân Lê Thiên trên 52 triệu đồng, bồi thường cho Nguyễn Ngọc trên 21 triệu đồng.
Nạn nhân bị chết là người đang trên con đường tràn đầy ước mơ của tương lai. Trước mắt với bao niềm hy vọng của cánh cửa trường đại học đang chờ đón, chỉ vì một phút thiếu kiềm chế mà chuốt họa vào thân. Người còn lại đi tù không biết định hướng tương lai mình sau này sẽ đi về đâu! Về phía người mẹ của Tú, dù tòa án của Nhà nước đã tuyên phạt đối với người phạm tội, nhưng tòa án lương tâm của một người mẹ, biết bao giờ mới “xóa án” đây!
|