Tiếng nẫu quê mình
14:44', 1/8/ 2006 (GMT+7)

* Tạp bút của Thúc Giáp

1.

Người Bình Định, Phú Yên được gọi là người xứ Nẫu, hẳn nhiên vì "đại từ nhân xưng" nẫu (bọn họ, người ta…) đã trở nên quá phổ biến với chất giọng nằng nặng, thô ráp nhưng chân thật không lẫn vào đâu được.

Ngôn ngữ của người xứ Nẫu quê mình có nhiều từ, nhiều câu rất độc đáo, cũng không lẫn vào đâu được, đã trở thành phương ngữ xứ Nẫu. Chẳng hạn, nẫu, dẫy ngheng (vậy nghen), dẫy á (vậy đó), dẫy na (vậy à?), chu cha (có tính chất cảm thán, kiểu như "trời ơi")…

 

2.

Đã nghe nẫu, dẫy nghen, dẫy á… vài lần là nhớ mãi, là ngấm vào máu thịt, là không quên được bởi nẫu, dẫy ngheng, dẫy á… có quá nhiều ngữ nghĩa, sắc thái, tâm tư tình cảm - đương nhiên tùy theo ngữ cảnh.

Quãng năm 1997-1998, tôi có về công tác tại một xã ven biển Phù Mỹ. Ở đó, tôi đã chứng kiến một chuyện tình thật đẹp, thật cảm động giữa một anh bị khuyết tật đôi chân với một thôn nữ hiền lành. Thương anh ngày ngày lê lết ở bến cá để xin cá, nhặt cá rơi vãi mỗi khi thuyền về, chị chấp nhận về nâng khăn sửa túi cho anh, lại còn phải cáng đáng thêm một bà mẹ chồng đã lọm khọm. Chị nghèo, gia đình anh cũng vậy, lại là thân nhân liệt sĩ, nên nương tựa vào nhau để sống. Tôi hỏi lý do tại sao chị lại dũng cảm lấy một người chồng khuyết tật, chị ậm ừ giải thích vài câu rồi thẹn thùng "kết luận": Dẫy á!

Chu cha, cái câu dẫy á của chị tuy chỉ hai từ nhưng trong ngữ cảnh này mới đắt làm sao. Dẫy á đã nói lên được bao điều và tôi không cần hỏi gì thêm cũng hiểu được tấm lòng của chị.

Gần đây, vào giữa trưa, lúc đang thiu thiu ngủ thì chuông điện thoại bàn réo tôi bật dậy. Bực mình nhưng tôi vẫn phải "A lô…". Đầu dây là một giọng nói đậm chất Nẫu: "Anh Bảy anh Bảy. Ủa, không phải na? Cho tui gặp anh Bảy chút coi!". "Dạ, đây không phải nhà anh Bảy, có lẽ chị nhầm số." "Ủa, lộn số hén? Thâu (thôi), dẫy ngheng." Rồi cúp máy.

Cái câu dẫy ngheng rất tròn vành rõ chữ, lại kéo dài âm "eng" như một lời xin lỗi, mong được thông cảm. Tan giấc nghỉ trưa nhưng tôi cũng chẳng còn cảm giác bực mình bởi dư vị của hai chữ dẫy ngheng cứ ngọt ngào trong tâm tưởng.

Một năm đôi ba bận tôi lại về quê - một làng nhỏ ven sông Côn - để cúng giỗ, dẫy mả. Các anh chị tôi ở quê làm nông là chủ yếu. Nghe tôi kể chuyện phố phường, thỉnh thoảng họ lại dẫy na? ngạc nhiên một cách hết sức hồn nhiên. Còn tôi thì sau mỗi lần như thế, lại dẫy á để khẳng định lại điều mình vừa nói, vừa kể.

Trong những lúc trà dư tửu hậu, nhiều người xứ Nẫu vẫn đem câu Yêu không yêu thì thâu, nói dứt phát (Yêu không yêu thì thôi, nói (để) dứt khoát) ra để tếu táo với nhau rồi tự trào rằng người xứ Nẫu mình có một câu nói hay đáo để.

 

3.

Sử chép: Ngày 1 tháng 3 năm Hồng Đức thứ 2 (1471), nước Đại Việt mở đất đến núi Thạch Bi (Phú Yên). Đến tháng 7 năm 1471, vua Lê cho lập phủ Hoài Nhơn gồm 3 huyện là: Bồng Sơn, Phù Ly và Tuy Viễn. Từ đó người Việt bắt đầu tiến vào sinh sống trên vùng đất Bình Định, Phú Yên ngày nay.

535 năm đã trôi qua. Trải qua bao bể dâu, biến thiên của lịch sử; trải qua bao cuộc giao lưu, hợp lưu giữa các nền văn hóa, cái lắng đọng lại, chắt lọc lại chính là văn hóa và con người xứ Nẫu, trong đó có ngôn ngữ xứ Nẫu. Có thể nói, ngôn ngữ xứ Nẫu là tinh hoa của văn hóa xứ Nẫu. Ở Việt Nam, các nhà ngôn ngữ học đã chia ra 3 vùng chính: Phương ngữ Bắc bộ, phương ngữ Trung bộ và phương ngữ Nam bộ. Trong phương ngữ Trung bộ, đương nhiên có phương ngữ xứ Nẫu.

Lâu nay, các sách ngôn ngữ học thường giới thiệu tiếng Việt như một thực thể nhất dạng. Trong thực tế, tiếng Việt rất đa dạng và luôn luôn biến đổi với những sắc thái địa phương khác nhau. Tiếc rằng, những sắc thái đó thông thường chỉ được cảm nhận, mà chưa được phân tích, lý giải tường tận.

Cũng vậy đối với phương ngữ xứ Nẫu. Hình như Bình Định đã có khá nhiều bộ địa chí, những công trình văn nghệ dân gian nhưng chưa có (hoặc có nhưng rất ít) đề cập đến phương ngữ xứ Nẫu, phương ngữ Bình Định với những lý giải, phân tích cặn kẽ, tận tường.

Văn hóa Bình Định, văn hóa xứ Nẫu không chỉ thể hiện qua những tháp Chàm trầm mặc rêu phong, qua câu hát bội thô mộc chất phác, qua điệu bài chòi mượt mà sâu lắng… mà còn thể hiện rõ nét qua ngôn ngữ. Giá như chúng ta có một công trình nghiên cứu về phương ngữ xứ Nẫu, như Huế đã có phương ngữ xứ Huế, thì, chu cha, hay biết bao.

Bởi, nẫu (người Huế) làm được, sao người Bình Định mình không làm được.

  • T.G
In trang Gửi phản hồi

CÁC TIN KHÁC >>
Sẽ khai mạc vào ngày 29-8 tại Quy Nhơn  (01/08/2006)
Nâng cao chất lượng tranh cổ động trong sức ép "cạnh tranh"  (01/08/2006)
Kira - Kira và tình yêu cuộc sống  (31/07/2006)
Vua tốc độ  (31/07/2006)
Ngọn lửa Đặng Thùy Trâm  (28/07/2006)
Hệ di tích Chăm Bình Định có thể trở thành di sản thế giới ?  (28/07/2006)
Ban nhạc Flamengo và một chuyến "về quê"  (27/07/2006)
Mật mã Da Vinci - một câu chuyện hấp dẫn  (26/07/2006)
QCATV: Kênh điện ảnh HBO sẽ có phụ đề tiếng Việt  (26/07/2006)
Nghe cha anh chúng ta hát   (26/07/2006)
Vì sao Bình Định chưa có phê bình văn nghệ ?  (25/07/2006)
Giữ gìn một nét văn hóa truyền thống vùng biển  (25/07/2006)
Bình Định có 4 nghệ sĩ đủ điều kiện xét tặng danh hiệu Nghệ sĩ ưu tú  (25/07/2006)
Cây tre trăm đốt  (24/07/2006)
Thằng bù nhìn rơm  (23/07/2006)