Có một người đứng ngang bậc cửa
22:40', 13/10/ 2012 (GMT+7)

* Truyện ngắn của nguyễn mỹ nữ

Cửa có nhiều loại: Cửa gỗ, cửa nhôm, cửa kính, cửa sắt... Cửa dùng để che chắn nhà ngoài, nhà trong, phòng ngủ, đường luồng, bếp núc, nhà tắm... Cửa cũng có lắm kích cỡ, kiểu dáng. Chẳng thế mà người ta đã đặt ra những tên gọi: cửa chính, cửa phụ, cửa lớn, cửa sổ, cửa thật, cửa giả...

Chị ở nhà mướn như hắn. Trụi lủi một cái phòng. Trụi lủi một cái cửa. Để vào - ra. Đóng, khi cần thay đồ, muốn ngủ và ngại tiếp khách. Mở, khi không cần phải làm các việc trên.

Cái cửa duy nhất của phòng chị có hai cánh và thường chỉ mở có một phía.

Hắn sang. Rất bất thường. Không bước chân vào phòng. Không lên tiếng. Chỉ đứng ì ra đấy, ngay nơi bậc cửa. Chị nhận ra hắn ngay khi có cảm giác chút ánh sáng len lỏi vào phòng mình bỗng dưng yếu ớt. Hắn vốn to con. Chưa kể râu tóc của hắn rất dài, những món ấy chiếm khá nhiều chỗ trên gương mặt hắn, cơ thể hắn. Mà cả con người của hắn lại chắn ngay cái cửa phòng chị. Làm sao mà người ngợm, râu tóc hắn không cùng hùa vào với nhau làm suy suyển bớt đi chút khí trời, nắng gió… nơi phòng chị.

Có khi, một ngày hắn sang cửa phòng chị, đứng đó hằng mấy lần. Cách chừng một tiếng lại qua. Qua, đứng hút hết điếu thuốc rồi về. Qua, im im rồi đi. Qua, chọc ghẹo mấy lời. Qua, nói - hỏi dăm ba câu rồi lủi. Có hôm hắn đứng rất lâu và phòng chị cứ thế mà mặc nhiên tối. Với chất giọng khàn đục, toàn âm thổ thấp ơi là thấp của hắn.

Biết bao nhiêu số phận người, bao thế thái nhân tình diễu ngang qua, dừng lại nơi bậc cửa nhà chị. Có vẻ hắn đi nhiều, biết nhiều, trải nghiệm nhiều, cảm thông nhiều, thấu suốt nhiều. Chị im sững suốt thời gian hắn nói. Sau lưng hắn và bên ngoài cánh cửa căn phòng mướn của chị là cuộc đời lêu đêu, nhăng nhố. Những hẩm hiu, chát đắng… Giọng hắn vốn đã quá nhiều âm buồn mà những câu chuyện hắn kể lại gộp cả dây dài cả chuỗi cả chặng… những nỗi buồn nặng nhọc.

Đôi hồi hằng mấy ngày hắn không qua. Có khi cả tuần và cái bậc cửa phòng chị hóa thành vô dụng. Cái Hà, đứa em ruột của chị có vẻ như đã quen. Riêng chị, quen cũng phải mà không quen, cũng chẳng sai. Quen, là cái hồi khi hắn mới dăm ba lần đầu sang chơi. Chứ giờ, ngẫm ra cũng cả năm trời với cảnh tượng người đứng lom khom bên ngoài, kẻ ngồi bó gối bên trong. Im lặng đã đành một nhẽ, lúc cất lời hỏi han nhau, lúc kể lể cũng chẳng một tí sôi nổi. Rời rã những câu chuyện. Đó có thể là một nét rất riêng của chị với hắn. Và hay hay… Trong một lần hắn đi đâu đó khá lâu, chị thấy như mình cũng có trông hắn, dù chẳng nhớ. Nhớ gì một dáng đứng chẳng lấy gì là hay ho, đẹp đẽ chận ngang ngay bậc cửa nhà chị, khi nắng gió, ánh sáng vốn đã quá thiếu cho hai người trong căn phòng trọ ẩm thấp. Vậy mà nghe chừng chị em nhà chị lại trông cái kiểu không gian tôi tối, khi mở một bên cửa. Như là dấu hiệu của chào mời.

- Có khi ông ấy về quê?

- Ừ! Thế thì khéo phải cắt tóc…

- Mà cắt tóc thì phải cạo râu, chị nhỉ?

- Ừ! Nhưng như thế thì trông ông ấy rất buồn cười.

- Phải đấy chị ạ! Rất buồn cười. Rất dở hơi.

Chị nghe ngóng, chuyện trò với mấy người trong dãy phòng trọ, khi hắn vắng mặt. Tất nhiên là về hết thảy mọi thứ có liên quan đến hắn, từ quê quán, công việc, lương bổng, gia đình, tính cách… Để nắm được cả nguồn thông tin ngồn ngộn như thế, chị phải tận dụng tối đa mọi cơ hội, có thể. Với bà chủ nhà khi lên thanh toán tiền bạc, với cậu sinh viên kề bên khi nó qua nhờ lên lai cái quần tây. Chẳng là cậu chàng này hay đánh cờ với hắn, mỗi cuối tuần được nghỉ học. Với đứa con gái của cặp vợ chồng ở mé ngoài đầu hè vì ba của cô bé vốn là bạn rượu của hắn. Với nhà cái chị ở sát bên bể nước vì nghe bảo chị ta với hắn, đã có lúc ăn ở như vợ chồng. Cuộc đời hắn dần dần được bóc tách trụi trơ, không một chút thương tiếc. Chỉ khác, từ những nhận định, bình phẩm của mọi người đã có một con người hắn rất khác với những gì chị đã được thấy, cảm nhận và hình dung.

Hắn thiếu tiền phòng có đến năm, sáu tháng gì đó. Hắn hẹn chừng bạn về sẽ trả đủ. Đấy là nghe bà chủ nói. Còn hắn thì bảo, sẽ ở đây cho tới khi lấy vợ, có con, mà phải có những ba đứa mới dọn đi.

Đó là một tối, hắn sang khi đã rất khuya. Sang, để nói chỉ chừng đấy. Nói rất ít mà lại đứng rất lâu. Chút ánh sáng hoe hoét, nhợt nhạt từ bóng đèn soi rõ râu tóc hắn lởm chởm, xẹo xọ. Từ hắn cũng đã có biết bao nhiêu là xẹo xọ đang hiển hiện ra đấy. Ngay trước mắt chị em nhà chị. Đó là khoảng thời gian hắn sang nhiều nhất, đứng ì nhiều nhất và im lặng nhiều nhất. Không nói chắc do buồn. Buồn chắc do không tiền. Không tiền nên không thấy những ngón tay huơ huơ điếu thuốc điệu nghệ. Mới rõ nhiêu khê. Mới rõ khổ.

Chị mường tượng một hôm hắn sang, cất lời mượn chị ít tiền. Sẽ như thế nào nhỉ? Chị rất sẵn lòng nhưng cứ bảo hắn đợi ít hôm. Suốt thời gian ấy thế nào mà hắn lại chẳng qua, mỗi ngày. Có tiền, hắn sẽ ở lại đây.

Thật ra, chị có để dành được tí chút. Có thể không đủ cho hắn nhưng chị hỏi mượn ai mà chẳng được. Chị vốn có uy tín trong đám bạn bè. Nhưng gom đã đủ tiền phòng cho cả mười ba tháng mà vẫn không thấy bóng hắn, cái bóng lừng lững che ngang tầm nhìn của chị. Không thấy người làm sao thấy tiếng? Làm sao có thể mở lời? Trong sự sốt ruột, chị để tâm dõi theo và biết hắn rời phòng từ rất sớm cho đến thật khuya mới rón rén trở về. Một đêm, chị mở tung cả hai cánh cửa, đợi chờ. Bóng hắn lướt qua rồi lướt lại khiến một chút trăng lấp lóa bên ngoài bỗng dưng nhòa hẳn đi trong giây lát. Chỉ giây lát.

Đi công tác gần tháng. Về, chị nghe mọi người nói hắn đã dọn đi. Và từ đấy, chị hay thấy nhòe nhoẹt ở đâu đó một dáng người xẹo xọ, tóc râu lởm chởm, đứng ì ngang bậc cửa phòng mình.

Đứng đấy. Chỉ ở nơi ấy.

  • N.M.N
In trang Gửi phản hồi

CÁC TIN KHÁC >>
Ðôi dép hàn  (13/10/2012)
Chuyện những người mê âm nhạc truyền thống  (13/10/2012)
Mất 3 tháng để dịch nhan đề "Báu vật của đời!"   (13/10/2012)
Khi xã hội đổ xô làm giàu, sẽ thụt lùi văn hóa!  (12/10/2012)
Siết chặt hoạt động nghệ thuật, biểu diễn  (12/10/2012)
Nhà văn Mạc Ngôn (Trung Quốc) được trao giải Nobel Văn chương  (12/10/2012)
Bảo tàng Tổng hợp tỉnh cần được nâng tầm  (11/10/2012)
Thành lập Hội đồng xét tặng Giải thưởng Đào Tấn - Xuân Diệu  (11/10/2012)
Khai quật khảo cổ học di tích thành Hoàng Đế lần thứ 5  (11/10/2012)
Đôi nét về khu dân cư văn hóa Liêm Trực   (10/10/2012)
Chú trọng đầu tư, nâng cao hiệu quả sử dụng   (10/10/2012)
Nâng cao vai trò, vị thế của ngành Xuất bản-In-Phát hành sách  (09/10/2012)
Còn thiếu địa điểm triển lãm nghệ thuật phù hợp  (08/10/2012)
Xứng tầm giá trị lịch sử  (08/10/2012)
Bảo tàng nghìn tỷ “rỗng ruột” sau 2 năm mở cửa  (08/10/2012)