Nhà mình có ba anh em. Mẹ sinh mình vào mùa thu năm 1983. Hồi còn nhỏ mình ốm yếu nên cô giáo cho ở lại vỡ lòng một năm, năm sau “cứng cáp” sẽ lên lớp một. Vì vậy, cô giáo ghi vào học bạ mình sụt đi một tuổi. Thành ra giấy chứng minh thư mình sinh năm 1984. Em trai kế mình sinh năm 1986 và em trai út sinh năm 1988. Ba anh em, đứa lớn cách đứa bé năm tuổi, nên khi mình biết giữ em thì thằng út bắt đầu chập chững tập đi. Anh em có nhiều kỷ niệm thời tuổi thơ mà đến bây giờ vẫn còn nhớ như in. Nhưng có lẽ chuyến đi lạc của hai cậu em trai mình là một trong những kỷ niệm nhớ nhất.
Hôm ấy mẹ đi chợ xa, mình ở nhà trông em. Giờ trưa tới, mình ra sau nhà cắt rau dền cho heo. Hai em vẫn chơi dưới gốc dừa trước nhà. Thế nhưng, khi mình làm xong công việc quay vào thì không thấy hai em đâu nữa. Lúc này mình chỉ biết khóc mếu máo đi tìm khắp nơi. Mình chạy qua nhà nội để thưa, nội báo cho mọi người đi tìm. Nhà gần rừng núi nên mọi người phải chia thành nhiều ngả để tìm em. Nỗi lo lớn nhất là chỉ sợ em ra ao chơi rồi đuối nước…
Mọi người đang tóa hỏa đi tìm thì mẹ dắt hai em về. Bắt hai đứa nó nằm trên tấm phản rồi dùng roi tre đánh rất đau. Hai đứa khóc ré lên nhưng không dám đứng dậy. Mình cũng khóc theo em. Mình đã lớn, mẹ không đánh mà chỉ mắng. Đến khi mẹ xuống bếp thổi cơm thì bảo mình lấy dầu lên thoa cho em.
Mấy hôm sau, ông bác họ làng bên sang chơi, mình mới biết là hai em mình đi lạc. Hai đứa biết mẹ đi chợ nên dắt nhau đi đón mẹ để lấy quà, nhưng lạc sang xóm khác, rồi không biết đường về nhà. Ông bác họ nhìn thấy hai đứa lếch thếch, mếu máo bên vỉa hè đường cái quan nên xuống hỏi, rồi dắt về. Vừa dắt chúng tới đầu làng thì cũng vừa lúc gặp mẹ đi chợ về. Sau cái hôm đi lạc ấy, chúng không dám đi ra khỏi ngõ khi mẹ không cho phép.
Mới đó mà giờ ba anh em mình cũng đã lớn khôn cả rồi. Mỗi đứa mưu sinh mỗi miền khác nhau. Mình bôn ba tất tả ở Quy Nhơn gần chục năm trời, em kế thì bon chen giữa Hà thành rộng lớn, em út đang công tác ở Đà Nẵng. Hiếm hoi lắm anh em mới có dịp gặp nhau. Có những cái Tết vì lý do công việc cũng không đoàn tụ được. Dù mỗi đứa mỗi phương nhưng anh em rất thương yêu nhau. Mình vẫn thèm cái cảm giác được nằm trong chăn với hai đứa em vào những ngày trời rét trên mảnh đất nghèo xứ Nghệ thương yêu. Anh em kể chuyện cho nhau nghe rồi cười rúc rích…
|