Sân banh Chiều. Trời mùa hè tầm 6 giờ vẫn còn nắng. Chùm tia nắng cuối ngày len qua những bụi cây bạc lá, hoe vàng trên đám ruộng sau mùa để trống. Tiếng dế, tiếng chim nghe chừng đã buồn; cảnh đeo tình, chiều về trông cái gì cũng buồn như xéo xắt lòng người. Lũ nhỏ chạy chơi ở sân banh cũng đà thấm mệt. Xem tiếp »
Chiều. Trời mùa hè tầm 6 giờ vẫn còn nắng. Chùm tia nắng cuối ngày len qua những bụi cây bạc lá, hoe vàng trên đám ruộng sau mùa để trống. Tiếng dế, tiếng chim nghe chừng đã buồn; cảnh đeo tình, chiều về trông cái gì cũng buồn như xéo xắt lòng người. Lũ nhỏ chạy chơi ở sân banh cũng đà thấm mệt.
Tháng Bảy. Tôi đi từ nơi đồi núi trập trùng qua những xóm nhà đông đúc bên sông, mấy cánh đồng mênh mông xanh mướt cho đến phố phường sầm uất khang trang, đâu đâu cũng thấy những miền quê thanh bình, tươi đẹp.
Đâu chỉ mình em với nỗi nhớ Hà Thành
Một Hà Thành cổ điển
con nghe nói quê mình trời bắt đầu trở gió
khi đêm về Mẹ nhớ mặc áo vào thêm
Bàn thờ treo chiếc bình tông
Mấy mươi năm đã tuổi ông tuổi bà
Cái tên là một bài thơ
nơi ngôn ngữ là hồ xanh ngăn ngắt
Đã bao lần gia đình và bạn bè tìm kiếm
vô vọng trở về từ mảnh đất bazan
Cho tới tận giờ này, đã gần bốn chục tuổi, tóc trên đầu đã lốm đốm mấy sợi bạc, thằng Cọt vẫn luôn khẳng định, trong đời mình, nó chưa bắt gặp ở bất cứ ai có nụ cười đẹp như nụ cười của con Lần lúc kéo nó qua nhà ăn giỗ.
Mỗi năm đi công tác ở Quy Nhơn vài ba lần, lần nào cũng đọng lại trong tôi ấn tượng về thành phố biển xinh xắn với những dư vị riêng có.
Có dòng sông thổn thức
Đưa ta ngang qua bờ
Nghe nằng nặng bước chân của gió
Những giọt mưa đêm phủ kín mái nhà