Mật ngọt Hội là người dị ứng đủ thứ. Hồi sinh viên, có bữa bị nổi mề đay mẩn ngứa sau bữa rượu sinh nhật Ngân, cộng thêm ghẻ nước từ bể tắm công cộng ngứa điên người. Xem tiếp »
Hội là người dị ứng đủ thứ. Hồi sinh viên, có bữa bị nổi mề đay mẩn ngứa sau bữa rượu sinh nhật Ngân, cộng thêm ghẻ nước từ bể tắm công cộng ngứa điên người.
Ngắm Eo Gió mùa này tôi chợt nhớ đến cụ Nguyễn Tuân. Tôi đồ rằng, nếu cụ ghé thăm Eo Gió một lần chắc chắn cụ sẽ củng cố hơn cho cái “chủ nghĩa xê dịch” của mình.
Giá mà bỏ Quy Nhơn vào túi
Anh mang theo trên những dặm dài
Sáng thức giấc đã bốn bề núi dựng
em gùi mây lên rẫy tự bao giờ
gió rạc dốc đồi
gió rút linh hồn ta ném vào lò sưởi
Bước đi lẫn với bước về
ngoảnh nhìn lối cũ bộn bề xanh rêu
Vẽ một đêm mưa vào chiêm bao
Rả rích giọt trầm ký ức
Bản nằm lọt thỏm giữa hai dãy núi cao, chỉ có một con đường nhỏ, nổi đầy đá dăm, lại quanh co, khúc khuỷu, một bên là vách đá, một bên là vực sâu, nối bản với trục đường chính.
Những lúc lưng mỏi, mắt mờ vì cái màn hình máy tính, với bó buộc chưn cẳng... ta thử bỏ dãi một lần, gác lại công việc, đi dạo một chút cho thư thả đầu óc cái đã rồi tính sau. Đổ hai chục nghìn đồng tiền xăng là đi ngán nghỉ chớ mấy.
Vung một đường gươm cuối
Như chém vào đen tối
Lửa rơm mừng tuổi cánh đồng...
Rót trăng mời những buồn không cánh diều