Uống cà phê và nghe mưa rơi ở Quy Nhơn
16:48', 25/9/ 2006 (GMT+7)

* Tạp bút của Hoài Trân

Cơn mưa đêm chợt đến thật nhanh, từng giọt tí tách vụn vỡ bên thềm nhà.

Mưa ở Quy Nhơn thì có khác gì với nơi khác kia chứ? Cơ mà có đấy, nếu không nhạc sĩ họ Trịnh đã chẳng viết: Ngày mai em đi biển nhớ tên em gọi về, gọi hàng liễu rũ lê thê, gọi bờ cát trắng đêm khuya. Ngay mai em đi, cồn đá rêu phong rũ buồn, đèn phố nghe mưa tủi hờn, nghe biển động buồn hơn...

Giọt nghe như “phím tơ lưu luyến, mấy dây ưu huyền” vọng vào bản hòa âm của phố. Phố Quy Nhơn không vắng đến mức hiu hắt nhưng cũng không đông như ở Sài Gòn chẳng hạn; mưa cũng không ào một cái mà đủ để người ta nhìn thấy được những làn mưa bay qua biển vắng. Mái hiên nhà ai làm chỗ trú chân cho người, mái che mưa gió, như thơ Xuân Quỳnh - mái che chở những yêu thương, mái là nơi “những cánh chuồn” tìm về trong cơn bão giông…

Bên ly cà phê, một mình trong cơn mưa dường như ai cũng có xu hướng trở thành triết gia. Đêm mưa, giọt mưa đếm nhịp, dường như nhịp chẵn - vốn là nhịp lục bát, nhịp của lời ru, nhịp âm - dương, nhịp hít - thở… nhịp của nhạc Trịnh: Một cõi đi về, Dấu chân địa đàng, Ru em từng ngón xuân nồng…

Cảm ơn mái hiên đủ trống và quán cà phê đã cho người một chỗ trú chân, một nơi sưởi ấm giữa mưa đêm lạnh. Đêm mưa có “làm nhớ không gian” như nhà thơ Huy Cận có lần đã viết? Chỉ thấy qua ô cửa sổ, không gian bên ngoài giăng mắc một màn trắng xóa chen lẫn ánh đèn, đẹp như mộng ảo. Hương cà phê nồng nàn, giọt mưa nào khẽ rơi nhẹ lên vai, thấy lòng chênh chao. Mưa đêm đẹp, buồn và lắng, cũng dịu ngọt như giấc mơ về người. Cơn mưa đêm nơi vùng “biển nhớ” – thành phố yên bình gợi lại cho người những mùa mưa năm cũ, có người hành khất đi trong đêm với cây đàn guitar, lẻ loi trên con đường dài, bài thơ của Lorca và cây đàn theo những bước chân liêu xiêu…

Nửa đêm quán vắng, mưa cũng tạnh dần, người rời quán không bằng cái cảm giác của thơ Lê Thị Kim: “Ra khỏi quán cà phê thấy mùa xuân bỡ ngỡ/ Như lần đầu nhìn thấy mùa xuân” mà bằng chút xuyến xao của một người con yêu phố.

Đêm Quy Nhơn - quán nhỏ, mái hiên và cơn mưa dịu dàng nâng bước. Phố đã bao lần mưa đêm cho người về ôm bóng hình, mưa đã bao lần miên man cho hồn về bên phố. Ngày mai, có thể nắng lên, nhưng giọt mưa đêm nay sẽ còn ở lại trong người. Ánh đèn vàng chiếu xuống mặt đường ướt đẫm.

Người nhìn phố lặng trong đêm…

  • H.T
In trang Gửi phản hồi

CÁC TIN KHÁC >>
Truyện Kiều sẽ đến với từng nhà  (24/09/2006)
Tôi và em và Miki  (24/09/2006)
Vua và Em  (22/09/2006)
Hoa hậu  (22/09/2006)
Di tích Quy Nhơn chờ một diện mạo mới  (22/09/2006)
"Đêm trên cát" nhập hồn Cao Bá Quát  (21/09/2006)
Tiếp cận kho tàng văn hóa truyền thống bằng cách "click chuột"  (21/09/2006)
Cụ thể và chặt chẽ hơn  (19/09/2006)
"Nhìn lại 10 năm văn xuôi Bình Định"  (19/09/2006)
Rừng Nauy và dấu nối giữa quá khứ với hiện tại  (18/09/2006)
Mưa   (17/09/2006)
Phương Thúy lọt vào top 20 người mặc đẹp Miss World   (15/09/2006)
“Lễ nghĩa cũng sinh phú quý”   (15/09/2006)
Cầu vượt đầm Thị Nại và những bài ca  (14/09/2006)
Nếu anh đã thề bảo vệ sự thật và công lý*  (13/09/2006)