vẽ một đường cong về phía niềm vui
Người đàn bà ngơ ngẩn ngồi trước chiếc gương
bầu dục cũ
những vết chân chim phấn không thể lấp mờ
người đàn bà xoay ánh nhìn ra khung cửa sổ
đêm chớm xuân nhớ tuổi thơ chờ pháo giao thừa!
Những bộ áo quần, đủ kiểu dáng, sắc màu
chất đầy trong tủ
có thứ người đàn bà chưa mặc thử bao giờ
tiếng thở dài chạm ngực dội vào quá vãng
năm ấy nàng chẳng thể du xuân cùng với bè bạn
Người đàn bà lẻ loi ngồi bên khung cửa xám
nghĩa tình là sợi dây níu giữ cuộc đời này
nhưng chẳng phải thế giới đã đổi thay khi sợi dây
ngày càng mảnh hay sao…
người đàn bà lặng ngồi một mình
xa vẳng đâu đây bài hát mừng năm mới
vết chân chim dẫu trong gương cũng không thể
là ảo ảnh
nhưng chậu quất vàng bên hiên rất thực
đung đưa chùm trái nặng.
mùa xuân có kịp về bên khi làn hương dịu ngọt
len qua khe cửa
Người đàn bà dịu buồn xa ngóng
ánh mắt mảnh vẽ một đường cong hy vọng về
phía niềm vui.
HƯƠNG VĂN