Thị trấn trăng sao
Tôi tìm năm tháng long lanh
trái vông đồng rụng góc thành đá ong
nẻo về đôi bóng song song
còn in dấu những rêu phong tháp đền
Cũng vòng xe ngựa chợ phiên
cũng mùi khói những ngọn đèn dầu hôi
bọt chè sủi ấm lên hơi
dăm quầng sóng khỏa thuyền rời bến không
Cũng là bè bạn thong dong
câu văn trong trẻo trí lòng vô tư
trăng sao chẳng biết cộng trừ
cũng thừa lan tỏa và dư nỗi niềm.
Dưới bóng quê nhà
Sóng đập vào eo biển
rền trong tiếng gọi dậy mà đi
gieo hạt tình yêu
anh và bè bạn
vì độc lập tự do của quê hương
lớn lên cùng những đêm không ngủ
Thời gian đập vào anh
từ ngọn đèn dầu nhỏ nhoi
từ mái tranh nghèo
từ những vòng quay xe nặng nhọc
từ tiếng thở dài của mẹ
và dưới nấm mồ đôi mắt người em…
câu thơ vỡ òa ánh sáng
Chắt lời chân thật
những con chữ giản dị dịu dàng trầm tĩnh
khắc hình trái tim dưới bóng quê nhà
lặng lẽ ngân lên bài ca tình người tình bạn.
Cõi người
Từ trong dâu bể đổi dời
Ngoảnh nhìn hoang vắng, tiếng cười quạnh hiu
Cầm lên sương khói muôn chiều
Trăm năm soi bóng trước điều nghĩa nhân.
Ngoài kia rừng trúc đã thu rồi
Rồi anh sẽ quên em như quên tiếng Sơn Ca ngày ấy
Ngoài kia rừng trúc đã thu rồi
Có người đàn bà đang gom những chiếc lá rơi
Dọn dẹp lỗi lầm nông nổi
Đốt lên ngọn nến mới
Ngọn nến bao dung.
Hình như em thấy em lạc giữa mùa xuân
Khỏa thân trên dòng sông số phận
Gió định mệnh thổi về bất tận
Con sóng nào xô cánh hoa trôi?
Nhớ ru nhau
Đêm gặp em
Là đêm anh về túp lều trăng tìm má
Mưa rơi xối xả phận người.
Đêm!
Muôn đêm rồi cầm giọt tình rơi
Lòng sấm động…
Hiên mưa anh ngồi khóc
Biết khỏa vào đâu
hình hài Cổ tích!
Theo mùa xuân,
anh níu bóng trăng ngày.
Đêm gặp em…
Ngàn năm qua mình dân dã đời cày
Nâng niu câu thơ góc vườn hiện thực
Ngọn mầm xanh lắt lay mùa bấc,
Lời ru thầm…
Mai mốt nhớ ru nhau!
Khuya 1
em đẩy tôi qua miền kín gió
góc khuất nào còn than thở mãi
liên hồi tôi chiêm bao tôi
ủ trong chiều nắng nung ngột ngạt
gió vừa mọc lên lại thôi
đủ ủ mầm hy vọng
gần thế mà sao tôi nhớ đứng nhớ ngồi
xé toạc những thất lỡ
gói lại những đam mê
tôi bị chiều luộc chín từng khúc
bằng chiếc nồi áp suất nhớ nhung
thiên thần của tôi ơi
trói buộc gì tôi vào góc tối này
chiều ngả nghiêng say trên những hàng cây bụi
một mình khuya
nhà mình cứ ngỡ nhà ai
bật lên tiếng nấc
thở dài.
10.5.2010
Những bông hoa trắng muốt…
Bao lâu rồi nhỉ
bao lâu
đôi bướm chập chờn bím tóc
gửi em lại bên anh
tung cánh giấc mơ hồ điệp
Bàn chân anh
những đâu
núi sông không kể xiết
vừa đặt lên bậu cửa nhà mình
lập tức một người nhận biết
Đón em
đôi tay rộng mở
lồng ngực đại ngàn
trập trùng vó ngựa
Gọi tên nhau
thật khẽ
băng giá tan nhanh
những bông hoa trắng muốt đầu xuân
run rẩy nở
Những con đường chắp cánh bởi trời cao
bao la ơi
này mây xanh
này gió…
Tháng Giêng
Cuộc sống cân bằng như nước khỏa lấp mọi khát mong như nụ hoa rụng rồi lại nở tháng giêng mộng mị cuộc tình …
tóc em mười lăm hai mươi hay là trăm năm nữa vẫn không thôi dài không hết đa đoan…
mắt em mười lăm hai mươi hay là trăm năm nữa vẫn không thôi buồn không hết mênh mông…
dài con sông xa xăm tiếng hót hun hút chân trời ngọn gió em mộng mị từ bi dòng Quai Vạc lẻ loi đời một nỗi Mò - O…
con đò nhỏ bây giờ đâu nữa bến Trường Thi bến Gỗ chẳng còn chân đất mấy tầng xe ngựa tiễn đưa sương giá mây ngàn…
em áo tím áo hồng hoa trà hoa sim nữa… cứ thủy chung đừng mặc cả làm gì dẫu chín nẫu bên đường nương sương khói bóng câu tăm cá… ta mộng du lễ phật lễ chùa một chiếc đò lúng liếng mắt em đưa…
Về với em
Nhiều năm xa xứ sở
Nhớ cánh én quê nhà,
Phiên chợ đào thắm đỏ
Cuối chiều Đông rét căm.
Một năm rồi nhiều năm
Đã bao mùa lỗi hẹn
Triền cỏ xuân xanh mướt
Chú nhện ngồi vá may…
Chuyến xe Tết chiều nay
Hành hương về phương Bắc
Mang theo sắc mai vàng
Sưởi ấm mùa nhớ thương.
Gõ cửa mùa xuân
Gõ cửa mùa xuân
Là tiếng chim ríu rít ngày xanh thơ ấu
Thức dậy ký ức làng quê
Bầu trời vỡ ra ngàn hạt nắng
Long lanh những khát khao
Cất giấu niềm trăn trở vào đêm giá rét
Giọt sương phập phồng lời chúc ước vọng
Một ban mai tinh khiết
Một ban mai mướt xanh
Căng tràn hơi thở rạ rơm
Nồng thơm lồng ngực thanh tân
Giàn bầu bí hé những nụ cười vàng rực
Tôi gõ cửa mùa xuân
Bằng trái tim ngập ngừng thôn nữ
Từ tiếng mõ trâu cha dắt tôi ra đồng
Từ làn khói bếp mẹ nuôi tôi khôn lớn
Bay lên
Bay lên
Tận chân trời xanh.
Cảm xúc mùa xuân
Lặng nhìn biển sớm mênh mang,
Tàu vào bến, đã còi vang chân trời
Thuyền câu nhẹ lướt chơi vơi
Thì thầm tiếng sóng như lời tình yêu
Nhà cao theo những cánh diều
Và mơ ước biết bao nhiêu lặng thầm
Trời xuân rộn tiếng thơ ngâm
Đất xuân hy vọng nảy mầm trong tim.
|