Thơ
TRẦN VĂN THIÊN
Lời ru đất nước...
Mẹ rưng rưng cất lời ru đất nước
Bóng ngả liêu xiêu trên thềm nắng mong manh
Vết chân chim hằn nỗi đau khắc khoải
Nghe âm vang hồn thiêng sông núi
Nghe máu nóng sục sôi theo tiếng gọi cha ông
Nghe dạt dào tình mẹ nắng mưa sờn vai áo
Trĩu nặng lưng gầy tháng ngày ngóng chờ con...
Lời ru cứ thế rưng rức bay xa
Tan trong tiếng sóng gầm giữa đôi bờ Thạch Hãn
Dội vào vách núi sâu nơi mảnh đất Điện Biên huyền thoại
Hóa màu xanh bạt ngàn giữa rừng Trường Sơn anh hùng
Thanh xuân sáng ngời các anh gửi vào cỏ cây gấm vóc
Máu thắm đọng lại nhuộm màu cờ Tổ quốc thiêng liêng
Những bước chân băng rừng vượt núi
Những bước chân rắn rỏi dẫm quân thù
Các anh về lại trong lời ru đất nước
Lời ru da diết cất lên từ ký ức xa xăm
Đất Nước!
Từ mũi Cà Mau lành ngọt phù sa
Đến Lũng Cú mù sương, Trường Sa, Hoàng Sa trùng trùng sóng gọi
Tháng tư hoa tri ân nở rạng ngời lịch sử
Mẹ ngậm ngùi nỗi nhớ thương se sắt
Lời ru đất nước vang vọng mãi ngàn năm...
TRẦN QUỐC TOÀN
Bản sonata huyền bí
Mầm non trổ trên đồi trăng
Cung đàn guitar trắng
Nhện giăng sương mù
Về trên gác lạnh lời ru
Ngày đã xa rồi
Mùa thu cũng trôi
Còn lại trên ngọn cỏ vàng
Tiếng gió đông sang
Cung đàn trầm tư
Cõi bụt trong giấc chân như
Ngôn từ ánh trăng
Lên cao ngọn lửa khô cằn
Tình trong chiếc lá
Vừa băng qua trời
Mùa xuân tìm thấy không lời...
Ảnh: Đ.A
VÂN PHI
Hồi sinh
Đêm qua, khi cây bàng già trút những phiến lá cuối cùng
người đàn bà với chiếc xe đạp cà tàng và mớ ve chai lầm lũi đi về hẻm phố
chiếc nón méo xệ méo xệch trên mặt người khắc khổ
đôi dép mòn mỏng dính vào chân
Người đàn bà chẳng biết đến mùa xuân
ở nơi đó, có gì vui khi đứa con của mình hai mươi năm không tìm được
nước mắt đã đóng băng và nụ cười chỉ còn là điều ước
trang cổ tích nào dành cho người phụ nữ thất lạc con?
Người đàn bà dưới cơn mưa đêm
ánh đèn đường hắt nghiêng mỏi mòn chiếc bóng
có một đứa trẻ bị người đời bỏ quên dưới gốc cây ướt đẫm
chẳng hiểu sao, đứa bé lẽo đẽo theo người đàn bà và chiếc xe chất đầy những mảnh ve chai…
lần đầu tiên trong đời, một buổi sớm nay
những đôi mắt ngoài kia dõi theo người đàn bà đang cười rất khẽ
bàn tay của người đàn bà nắm chặt bàn tay của một đứa bé
họ dắt nhau ra hẻm phố đón bình minh.
bên gốc bàng già trụi lá, những mầm nắng hồi sinh…