Khi lòng chùng xuống
Cả mấy tháng trời mới có dịp quay lại cái quán cà phê khá sang trọng ấy. Vừa ngồi xuống ghế mây, cạn ly trà đá, tôi để ý ngay đến mấy tờ giấy A4 dán trên các trụ gạch phía xa trước mặt. Không thể đọc rõ những dòng chữ trên tờ giấy, tôi lấy máy ảnh “zoom” lại. “Quý khách không nên đánh giày. Cảm ơn!”. Tôi chụp lại tờ giấy, đưa cho những người cùng bàn xem. Sau một thoáng ngạc nhiên, anh đồng nghiệp gật gù: “Gần đây thôi, ở quán này xảy ra vụ thằng đánh giày quyết tâm “chém” một khách hàng. Bị “cắt cổ” không đành, ông khách cũng “cương” lại. Thằng đánh giày kêu “đồng bọn” tới, làm um lên. Chủ quán phải ra mặt, bỏ tiền dàn xếp mới yên chuyện. Chắc vì thế mới đưa ra “hạ sách” này!”.
Anh đồng nghiệp chưa dứt lời, trong quán đã xuất hiện vài thiếu niên đánh giày. Vòng qua vòng lại mời mọc không thành, sực thấy mấy tờ giấy cảnh báo trên tường, mỗi đứa đưa tay xé một tờ, vò nát, quẳng đi. Mặc nhân viên của quán cà phê la hét. Nhóm đánh giày vẫn lẩn quẩn nơi cổng quán, miệng lầm bầm chửi thề, ném vào trong những cái nhìn đầy hằn học, dữ tợn.
Một người bạn khác kể rằng, ngay ở quán cà phê trước mặt, bà chủ “quán triệt” với bảo vệ, giữ xe, nhất quyết không cho đội quân đánh giày, bán vé số, và tất nhiên cả ăn xin được bước chân vào quán. Cái đích cuối cùng, như chị từng tâm sự, là để khách hàng có được những phút giây nghỉ ngơi, thư giãn thật sự mà không bị ai quấy rầy. Với những vị khách bận rộn, có nhu cầu đánh giày khi đang cà phê, chị bố trí hẳn mấy đứa nhỏ đánh giày quen mặt và “tử tế”.
Nghe “thủng” hai câu chuyện, rồi tận mắt chứng kiến hành động của nhóm đánh giày, tôi cứ mãi băn khoăn. Đã đành, cuộc sống muôn màu, nhiều người tốt nhưng cũng lắm kẻ xấu. Ngoài kia, đâu thiếu những đứa trẻ vì miếng cơm manh áo mà phải xách túi đi đánh giày, đổi mồ hôi cóp nhặt những đồng tiền lương thiện. Nhưng con sâu làm rầu nồi canh, ngày càng xuất hiện nhiều những kẻ đánh giày lưu manh, côn đồ. “Cẩn tắc vô áy náy”, cũng khó trách khi người ta đề phòng theo kiểu “tiêu cực”.
Khi “đội quân” đánh giày vừa khuất nẻo, đã có vài “hành khất gia” lẽo đẽo bên người. Đành chịu, bởi quán không có cửa nẻo nghiêm ngặt, mà chủ quán cũng chẳng thể nào dán giấy cảnh báo, đề nghị khách hàng thôi đừng bố thí mãi! Ly cà phê đầu ngày xem chừng chẳng còn hào hứng, lòng chùng xuống.
BÌNH PHƯƠNG