Thiên đàng thơ ấu
* Tạp bút của TRẦN VĂN THIÊN
Ðôi lần trong khoảnh khắc, ánh mắt tôi bắt gặp ngọn khói lam quẩn quanh nhập nhòa trên nhành tre cong vút, rồi tan vào nền chiều màu ghi sẫm, tựa một chuyến viễn du hóa thân vào đất trời. Trong hoang hoải nao nao màu khói ấy, tôi lại thấy bóng ngoại tảo tần ngồi giặt áo bên vành giếng đất nung lún phún rêu xanh. Kho tàng ký ức hun đúc nên những nỗi nhớ xao xác gọi tên quê nhà. Tôi tự hỏi lòng mình, trong bao đứa trẻ quê ngày ấy khi xa dần cái khoảnh trời rạ rơm lấm lem bùn đất, có bao nhiêu người giờ quay đầu lại mà nhớ về thiên đàng ấu thơ?
Tranh của VŨ HOÀNG TUẤN
Còn với riêng tôi, nơi ấy chính là chiếc khung cửi của lòng yêu thương, dệt nên một tâm hồn đan xen những hoa văn ký ức, là con thuyền chở bao mộng ước trong veo vượt thời gian giữa biển đời sóng gió. Thiên đàng ấu thơ mà tôi đã gieo vào đó bao mầm nhớ xanh nguyên, chính là vườn chuối sứ của ngoại. Mỗi khi nhớ về khung trời ấy, mạch nguồn hồi ức được khơi dậy từ hơi ấm bàn tay ngoại lại chảy về phía tôi, vỗ về bình yên. Những làn sóng ngọt lịm hương hoa cỏ dung dưỡng ấu thơ, bằng ngọn gió chở lời ru của ngoại, bằng vị chuối chín mùi mẫn ngấm trong từng vạt nhớ khẽ rung rinh.
Tôi biết dù lòng có tha thiết muốn níu lại khoảng trời màu nhiệm ấy, thì bằng cách này hay cách khác, bụi thời gian cùng bao sần chai do đá sỏi cuộc đời mang lại, sẽ lấy đi ít nhiều những mảnh nhớ trong hành trang ký ức mà tôi đã cố gói vào đó thật đầy. Nhớ quên nhập nhòe những khuôn mặt mới và cũ, tôi làm sao có thể đi ngược lại khi chuyến tàu thời gian vốn dĩ không có vé khứ hồi. Nên tôi chọn cách viết ra, may ra sẽ giữ lại giúp tôi một khoảnh trời nho nhỏ nào đó của hồi ức, mà tôi không dám chắc mình đủ khả năng sẽ mang chúng theo đến tận tuổi xế chiều. Để một sớm mai yên tĩnh, có ai đó sẽ thảnh thơi ngồi bên cửa sổ trên tầng cao gác mái, nhấp một ngụm trà thơm và cân bằng lại chính mình trước những chông chênh đường đời. Và hẳn là bằng những hoài niệm quá vãng mà từng dòng chữ nhòe mờ đã lưu giữ trước bao biến cố. Thiên đàng ấu thơ ở lại sau lưng, lâu nay vẫn khuất xa hun hút sẽ trở nên gần gụi quá đỗi, trong chính trái tim này.
Tôi khẽ nhắm mắt, cánh hoa ký ức lại nở dạt dào hương thời gian, theo gió ngấm vào từng kẽ tóc như mở ra những con đường dẫn bước chân thiên di về lại chốn yên bình. Bên gộc củi khô chất đầy năm tháng, cánh cửa được bện bằng lá dừa cũ kỹ mở lối ra thiên đàng ấu thơ. Ở đó, căn nhà chòi lợp từ lá chuối tạm bợ đã được dựng lên sau những trưa hè trốn ngủ, che chở bao mộng ước nguyên khôi tựa vạt nắng non tơ đầu ngày. Đám trẻ quê tay chân lấm đất sẽ lén rời khỏi nhà mà rộn rã đến hòa vào cuộc chơi, bất chấp cái nắng âm thầm quét lên những sợi tóc loe hoe một màu vàng đồng. Chúng tôi chơi trốn tìm sau những vạt lá chuối phủ lòa xòa trước thân cây bóng nhẫy, loay hoay tìm từng hòn gạch ẩn dưới lớp lá khô chơi ô ăn quan, rồi sẽ sà vào lòng ngoại mà nâng niu từng quả chuối chín. Niên thiếu hồn nhiên tôi gửi lại nơi ấy, để khi lạc lõng giữa xứ người xa lạ, tôi còn khoảng riêng để mình được nương náu.
Làm sao tôi cầm lòng được khi ngày trở về, thiên đàng ấu thơ chỉ còn lại một khoảng trời xơ xác đang cố chen giữa những tầng cao? Tôi đứng ngơ ngác trước những tàn phai năm tháng, giữa bao hối tiếc bủa vây mà thấy lòng mình dờn dợn mông mênh niềm xa xót. Dẫu biết rằng làm thế nào đánh đổi được thời gian, mà chuộc lại những ngày xưa vốn không thoát khỏi quy luật đổi dời. Mà sao những giọt nước mắt bỗng dưng đổ nhòa trước hoàng hôn, nghèn nghẹn...