Những tờ lịch tháng Chạp
Những tờ lịch cuối cùng của năm đang hối hả rơi. Nhìn cuốn lịch mỏng dần đi trong suốt một năm giờ đang gấp rút tiến nhanh tự nhiên có chút bâng khuâng.
Thời tôi lớn lên lịch chưa phong phú như bây giờ, chỉ thuần loại “lịch bản” gồm một bản carton cứng in ấn giản đơn, trên gắn bloc lịch dày. Nhà giàu chơi loại in giấy láng hạng sang, to bằng nửa cuốn vở. Kha khá thì xài bloc trung, tầm tầm ấy nhưng giấy in có phần thô nhám. Hạng trung bình thường dùng bloc chỉ to cỡ non bàn tay, hẩm sịt giấy rơm, in ấn lèm nhèm. Vậy hạng bình dân dùng loại nào? Thưa rằng không, nhà bình dân không dùng lịch, họ đi hỏi hàng xóm hoặc ráng mà nhớ. Lịch treo tường cũng na ná một thứ xa xỉ phẩm.
Nhà tôi không trung bình cũng chẳng khá nên “chuyên trị” xài mãi một cái bìa, chỉ thay mỗi cái cục lịch bé xíu. Mặc kệ hàng chữ “Phúc Lộc Thọ” nhũ vàng trầy tróc lam nham. Có hư hao gì đâu, mua mới chi cho tốn tiền? Mẹ lý luận gọn hơ, cấm có đường cãi. Mẹ tôi chi tiêu hà tiện hết mức.
Khi ô tháng hiện ra dòng chữ “tháng mười hai” là khấp khởi mừng thầm. Sắp hết năm rồi. Hết năm đồng nghĩa cùng... sắp Tết. Tết ư, đương nhiên với con nít đó là chuyện “sung sướng đỉnh cao”, năm mới có một lần, hứa hẹn đủ trò vui song hành cùng chuyện mặc đẹp, ăn ngon. Những ngày tháng mười hai của tuổi thơ tôi thấy nó đi sao mà quá chậm! Chằm chằm mong đỏ mắt, bóc được tờ lịch nào hân hoan tờ lịch đó. Mẹ kêu: Còn hơn tháng nữa mới tới Tết, làm gì mừng dữ bây? Kệ đi! với tôi, khi thấy dòng chữ “tháng Chạp” đóng khung trong ô tháng âm lịch nhỏ xíu xiu in quãng giữa tờ lịch mỏng tang là thấy Tết. Từ đây, đứa trẻ tôi sẽ dùng “đồng hồ đếm ngược” trừ dần đi từng ngày một. Phải, Tết đã đến gần, gần lắm. Tháng Chạp rồi...
Y NGUYÊN