Dạy trẻ ứng phó nạn bạo hành, xâm hại tình dục
Ở Việt Nam, quyền lợi trẻ em được quy định tại Luật Trẻ em 2016. Nhưng trước đó, khi Công ước quốc tế về Quyền trẻ em được LHQ ban hành; Việt Nam là nước đầu tiên ở châu Á và là nước thứ hai trên thế giới phê chuẩn công ước của LHQ về Quyền trẻ em vào ngày 20.2.1990. Tuy nhiên hầu như trẻ em Việt Nam chưa được bảo vệ một cách đúng đắn. Rất nhiều vụ bạo hành, xâm hại tình dục xảy ra trong những năm gần đây, mà trong các đối tượng xâm hại có cả giáo viên, phụ huynh.
Những vụ việc bạo hành nhỏ thường bị rơi vào quên lãng vì tâm lý “con tôi đẻ, tôi có quyền đánh”, hoặc “dạy học thì phải đánh trẻ mới nghe lời”. Vì vậy việc người lớn đòn roi với trẻ em ở mức độ nào đó được “hợp thức hóa”. Chính quyền địa phương ít can thiệp, hoặc có cũng chỉ xử lý theo kiểu hòa giải. Riêng Ủy ban Bảo vệ và chăm sóc trẻ em địa phương thì thường chỉ lên tiếng khi có sự việc nghiêm trọng, hoặc được báo chí lên tiếng.
Bởi vậy, việc dạy cho trẻ những kỹ năng ứng phó, tự cứu lấy mình tôi nghĩ là rất cần thiết. Trường học nên có những tiết ngoại khóa (kể cả mầm non) dạy trẻ đối phó với bạo hành, xâm hại tình dục bằng nhiều cách. Lấy ví dụ, ở nhà ba mẹ cũng nên thường xuyên dạy con đối phó với chuyện này như hạn chế tiếp xúc thân mật với người lạ, báo ngay cho cha mẹ hoặc ai đó quen biết khi bị xâm hại, đánh đập, chứ không nên giấu giếm…
Vẫn biết rằng việc dạy cho trẻ như vậy không thể ngăn chặn được ngay nạn bạo hành, nhưng ít ra nếu giáo dục cho trẻ ngay từ nhỏ, hy vọng khi lớn lên, trẻ sẽ có được hệ thống quy tắc ứng xử, thay đổi tư duy để có thể tự mình xử lý tình huống linh hoạt để thoát nạn, thay vì im lặng chịu đựng khiến cho vết thương tâm lý không bao giờ lành lặn được.
TRẦN THÁI HỌC