Giấc mơ cánh đồng
Khi mặt trời bong từng giọt nắng đỏ au Mẹ tảo giọt mồ hôi trên thân cây lúa ngập lụt Nơi mà ba đã đem con trâu ra đồng dạy từng đường cày bằng vết roi của buổi chiều rám cháy Bụi lát vang tiếng đá chân con châu chấu gọi đàn bay về phía mặt trời. Có con chim sải cánh lưu lạc chúp chíp gọi gió cuốn đi đến tận cuối cánh đồng hoang Thương quê tuổi còn niên thiếu. Lâu rồi chưa thả con diều bay cùng cổ tích trong giọng kể của ngoại Dòng sông trôi bạc con trăng Núi đồi còn hương bông hoa ngũ sắc Mái chùa vẫn cong như một câu hỏi phù hư Con cá rô vẫn trốn biệt sau nhiều năm nước mặn ngập bờ Hoa cỏ may vẫn găm đầy chiếc quần trẻ nhỏ chăn trâu Mẹ vẫn ngồi chong bếp lửa để buổi chiều mộng mị mắt con thơ. Khói ơi bay tận ngàn sau Cho câu kinh còn dạy loài người thoát tục... Mà đau rát bàn chân nhà sư đi hành khất chén cơm còn lẫn lộn đạo với tục Mà đau rát bàn tay mục sư làm dấu thánh cho nhà thờ vọng chuông Mỗi một mùa thu lá rụng đầy trên lớp đất còi cọc Mưa ngủ rừng sâu âm vọng tiếng côn trùng Cây cổ thụ chảy nhựa tràn trụa nức nở mơ những con chim hót Người thợ săn rượt đuổi bóng đêm khi giọt máu con vọc rải ướt đọt lá bóng nốt xương rời...
Khi mặt trời bong từng giọt nắng đỏ au Ba thu ngọn roi dắt con trâu về chuồng nằm nhai ngọn gió đêm hè Mẹ ru em chòng chành câu ca dao trong đêm gió thổi buốt nhánh tre già Gốc bồ đề tỏa nhánh đắp mộ mặt trăng Cánh cò trắng gội mình trong mưa...
Mỗi một mùa thu lá rụng đầy trên lớp đất còi cọc Tôi thấy cuộc đời cứ dần tàn lụi trên miệng hố thẳm Giấc ngủ của loài người ngày càng thiếu thốn những miền vui Gió hoang cũng bào mòn những ngọn đồi nắng quái Để những khi đôi mắt ẩn niềm đau sẽ trở về thực tại Hai hố thẳm lồng lộng gió trời.
TRẦN QUỐC TOÀN