Nối lại những ước mơ
●Tạp bút của LÊ THỊ KIM SƠN
Chiều hôm trước chị bạn giăng một dòng trạng thái chùng lòng khi bắt gặp một thiếu phụ ngồi lạc lõng trong một lớp guitar nhốn nháo của những đứa trẻ. Trẻ không còn trẻ nữa, mà già thì chưa gọi là già, nhưng giữa không gian ấy vẫn thấy đó là một sự khác biệt đến... lạ lùng. Học viên ấy thoi loi lên. Thế là chị bạn tôi liên tưởng ngay đến nỗi cô đơn không cùng, khi bắt gặp ánh mắt ngơ ngác của người đàn bà kia. Đáng lẽ ra trong giờ khắc của lúc chiều muộn như thế này, chị ấy phải đang vui vẻ chơi đùa cùng con cháu, hay ít ra cũng là đón cháu đi học về, hoặc có kém cũng đang chuẩn bị vào bếp cho giờ cơm tối chứ.
Tôi tếu táo bình luận rằng hãy xem như chị ta đang thực hiện nốt giấc mơ nào đấy của một thời tuổi trẻ. Hãy thử lội vào ánh mắt của chị ấy xem nào, có khác gì những ánh mắt của bọn trẻ cùng lớp đâu, ngơ ngác nhưng không lạc lõng mà háo hức không kém gì bọn nhóc. Bình thì bình thế nhưng vẫn mong là mình đúng, lòng lại không ngừng ngẫm rằng, liệu có thể nào bạn mình đang dự cảm về nỗi cô đơn của chính mình trong mấy tháng tới không. Chẳng là chỉ mấy tháng nữa thôi, chị sẽ về hưu.
Rồi lại nghĩ về ước mơ! Ước mơ là cái gì đó từ lâu có lẽ quá xa xôi với những người làm cha làm mẹ đang tất bật trong công việc, lo toan: nào là tiền đóng học, tiền bỉm sữa cho con, chợ búa, đưa đón con đi học, công việc chưa hoàn thành, kẹt xe, khói bụi…Dường như một ngày quay cuồng với một nhịp độ bền bỉ và quen thuộc như thế khiến cho nhiều người trưởng thành quên bẵng ước mơ của mình đã đành mà còn vô tình quên luôn việc chăm sóc những hạt mầm ước mơ của con trẻ.
Tôi sẽ không nhớ nhiều đến dòng trạng thái của chị bạn nếu ngày hôm sau không gặp một đồng nghiệp lớn tuổi ngồi trầm lặng xa vắng ở ngay bàn làm việc. Tháng sau nữa anh sẽ về hưu. Người bạn cùng phòng vui vẻ hỏi dò anh: Sắp về hưu, ông có buồn không?
Anh cười cười: Buồn thì có chứ. Ai nói về hưu mà không buồn chút nào tôi nghĩ là không thực lòng đâu. Chí ít đó cũng là thói quen của mấy chục năm trời chứ có phải là ít đâu. Là rất nhiều thứ đã thành quen thuộc, giờ chuẩn bị làm quen là không có nữa. Là những thứ mới đó là xa lạ mà nay buộc phải làm quen thật nhanh. Rất nhiều bác về hưu rồi mà sáng sáng vẫn dắt xe ra ngõ, định chạy theo lộ trình cũ như thói quen mấy chục năm, may có vợ con nhắc khéo. Nhưng tôi cũng chả thể buồn lâu được, tôi sẽ đăng ký học một lớp học đàn, đó là thứ mà tôi muốn học từ lâu lắm rồi mà không có thời gian. Sau đó, nếu có người cần, tôi muốn đi dạy thêm tiếng Anh cho bọn trẻ nữa. Đã quá lâu rồi, tôi không dám làm những điều mình thích, có lẽ về hưu là lúc tôi thử làm những việc mà bình thường tôi không thể này.
Không quá khó khăn để tôi nhận ra, có những ước mơ không hẳn bị lãng quên bởi thời gian, mà thật ra, nó được xếp sau sự ưu tiên của công việc, của thời gian, của trách nhiệm gia đình, trách nhiệm với con cái. Đấy chính là sự hy sinh to lớn nhất, nhưng có mấy ai, khi con cái đã lớn, khi mình đã nghỉ hưu có thể thảnh thơi để nghĩ lại và theo đuổi cái ước mơ tuổi trẻ của mình.
Hầu hết, mọi người đều đã lãng quên, hoặc nghĩ rằng mình đã quá già để một lần nữa có thể đeo đuổi ước mơ của riêng mình, hay còn có rất nhiều người không thể thoát ra khỏi sự hy sinh, lo lắng cho con cái của mình, mà cứ buộc mình cho chặt thêm với con cái bằng các trách nhiệm như trông cháu, đưa đón cháu, nội trợ… những công việc có tên và không tên, cộng thêm tuổi tác khiến nhiều người tự nguyện rời bỏ các giấc mơ của mình. Để một ngày nọ, sẽ có rất nhiều người khi thấy một cụ ông đèo một cụ bà đi phượt bằng xe máy sẽ thấy bất ngờ và thích thú. nhưng có gì đâu! họ đã có một thời hy sinh vì con cái, vì các trách nhiệm và giờ đây họ cũng có trách nhiệm với những ước mơ của một thời quên lãng...
Nên thay vì thấy buồn khi thấy một cụ già lạc lõng trong lớp học guitar, thì bạn của tôi ơi! Hãy vui lên vì biết đâu họ vẫn đang trên con đường hoàn thiện ước mơ của họ, dẫu có hơi muộn một chút nhưng họ đã dũng cảm đứng lên phủi bụi các ước mơ của mình để bước tiếp...