Đi qua những cánh đồng thơm
Trần Thị Huyền Trang
Đang là mùa gặt. Giữa những ngày con người lo âu vì cơn đại dịch Covid-19, lúa vẫn chín đúng thì. Trên đồng ruộng quê tôi, màu lúa chín còn vàng hơn màu nắng.
Cánh đồng lúa chín
Người nông dân dù lo lắng thế nào, vẫn nở nụ cười rất tươi mừng lúa chín. Lúa chín, thì phải mang lúa về nhà.
Người người, nhà nhà ra ruộng. Đàn ông, đàn bà liềm liềm gánh gánh bước xuống ruộng, gượng nhẹ bàn chân qua những đám lúa đang cúi mình trĩu hạt. Từng nạm lúa được cắt xoẹt, xếp thành hàng tăm tắp, rồi người ta bó thành bó lớn, xóc vào hai đầu đòn tre, gánh lên một điểm để chờ đập hoặc tuốt. Những cánh đồng ngày mùa đẹp đến mê hoặc. Và thơm. Thơm lừng trong nắng gió.
Những cánh đồng ngày mùa quả là một đại cảnh của nhịp sống trù phú. Ra đồng, màu vàng rực tưởng chừng vô tận của lúa và nắng sẽ xua tan mọi cảm giác trì trệ ẩm mục, rót tràn vạn vật chất men nao nức. Nhịp điệu cơ thể của người nông dân trên đồng ruộng ngày mùa là nhịp điệu nhanh, gọn và khỏe khoắn, không có chỗ cho mơ màng lưỡng lự, khi cả núi việc và biển nắng đang chờ.
Gom lúa trên ruộng
Lúc tôi chụp ảnh, một chị đang gánh lúa hỏi vọng lên:
- Tụi tui quần áo lôi thôi, mặt mũi lấm lem mà chụp chi vậy trời?
Ngón tay tôi chợt khựng lại một thoáng. Thực ra là lòng tôi khựng lại, vì quá chừng thương và hiểu nỗi băn khoăn của họ. Là phụ nữ, ai không muốn mình đẹp trong mắt người khác, cho dù là vẻ đẹp mộc mạc hay rực rỡ. Tôi trấn an:
- Không sao đâu! Các chị làm lụng ngoài nắng, mặc như vậy có lôi thôi gì đâu! Tôi chụp toàn cảnh thôi, không lấy chân dung, chị đừng lo.
Một anh cười khà khà:
- Cô tự nhiên đi. Mấy bả đội nón, che mặt kín mít, ai nhận ra ai mà xấu với đẹp!
Nghe anh nói, các chị cười ré lên:
- Ờ há! Bịt mặt hết trơn rồi! Chị cứ chụp đi!
Gánh lúa tập trung để chờ máy tuốt
Cất gánh khỏi vai, các chị xúm quanh tôi, bảo cho xem lại ảnh, rồi trầm trồ khen màu lúa màu trời đẹp quá, rồi thùm thụp đấm vai nhau nói con A áo tím quần xanh nè, giở cái chân lên mà cũng bắt nét được nè, còn con V áo đỏ thì quay mặt đi thiệt khôn nè, thấy chưa, chỉ nói rồi, đâu có chụp mặt lũ mình trong đó. Các chị phân trần: Tụi tui vất vả lắm lựng, đen thui đen thít thành thử đứa nào cũng sợ chụp hình. Tôi bảo các chị đẹp lắm, chỉ vì các chị ngại nên tôi không chụp rõ mặt thôi, lần sau quay lại, các chị thong thả hơn, tôi sẽ chụp ảnh cho từng người.
Lúc tôi đi, các chị còn đứng tụm bên vệ đường, gọi với theo:
- Bữa nào quay lại nhen! Nhớ đó!!!
Nhọc nhằn như vậy, thiệt tình như vậy, sao mà không thương?
TTHT