Con về nhặt lại mình trong nốt lặng tiếng quê
con về ngồi nhổ sợi tóc cho mẹ
dưới mái hiên chiều
nghe cơn gió đục ngầu lùa qua phên cửa
tiếng xập xình phố xá nhạt thếch
giờ con mới nhận ra
trong ao bông sen nở hương thơm ngát
mùi bùn non quyện vào tuổi ấu thơ
năm tháng chìm trong cuộc người phố thị
khói bếp cong cong trên mái tranh khô cong
hàng cau già ngả nghiêng trước ngõ
bìm bịp kêu ngoài đồng bãi
con nước lớn trắng xóa bến sông
con về gối đầu lên chân mẹ
nhặt lại mình trong nốt lặng tiếng quê
NGUYỄN HỮU PHÚ