Mùa đông ấm áp
Gần về cuối năm, trời càng lạnh hơn. Cơn gió trở mùa tạo không khí vừa phấn khởi cho một điều gì đó mới mẻ, nhưng cũng có nét buồn chậm chậm như đợi ký ức ngang qua thời gian, quay lại một lần nữa trong hồn người. Ngày còn bé, sở thích của tôi là nằm dài trên giường trong những buổi trời còn chưa sáng hẳn, để lắng nghe thanh âm quen thuộc. Và tôi sẽ nằm như thế, vờ cho đến khi mẹ gọi dậy và chê trách “con gái gì đâu mà...”. Bên thềm mùa đông năm nay, mẹ dậy từ sớm, công việc đầu tiên là mở cửa nhà và quét dọn mấy thứ, mẹ làm luôn tay. Ba đêm qua khó ngủ nên cũng dậy lục đục pha trà, tập thể dục, bật radio nghe tin tức. Nắng nhạt qua ô cửa mở chiếu vào hơi trà vừa mới chế ra, loang ra không gian một màu gì âm ấm. Ba nheo mắt nhấp miếng trà, ngó ra ngõ… Tiếng kéo cửa bắt đầu nhiều hơn, mọi người chuẩn bị cho một ngày mùa đông tất bật; chỉ còn cậu bé hàng xóm nũng nịu chẳng chịu rời chiếc giường để đi nhà trẻ, khóc hu hu suốt cả buổi.
Tôi cũng nhớ những lúc phải đi học mà chẳng muốn dậy, thế mà giờ lại trách móc thằng bé nhà bên sáng nào cũng khó nhọc. Mẹ cười bảo rằng, ngày còn nhỏ chắc là tôi “giỏi” dậy sớm lắm đấy! Và thế là tôi lại bắt đầu “bản tình ca”, bởi thời tiết rét quá mà trẻ con lại muốn làm nũng mà. “Ô hay, thế thì “chị” cũng “lớn” lắm đấy” - mẹ lại cười - ““Lớn” gần lấy chồng rồi”.
Ừ nhỉ, sao mùa này người ta cưới nhau nhiều ghê, sao mùa đông lạnh lẽo này lại là mùa hạnh phúc. Cứ chẳng phải mùa hè, chẳng phải mùa Tết là bao nhiêu sôi động hay sao, người ta cứ chọn mùa đông mà kỷ niệm lãng mạn cho ngày yêu, chọn mùa đông để hồi tưởng nhớ nhung và mùa đông cuối năm để về quê chạp mả. Cứ chẳng phải khi tuổi còn nhỏ là tuổi đẹp nhất hay sao, sao buổi về chiều của mái đầu người ta lại yêu thương nhiều hơn, lại biết quý giá nhiều hơn cuộc đời này.
Từ những âm thanh bình dị nhất và người ta muốn trẻ lại để hỏi những câu: Mẹ ơi, mẹ ơi, sao thằng bé lại cứ khóc như con hồi nhỏ mà không chịu siêng năng dậy sớm, mở mắt ra ngoài phố đã rất đông người. Mẹ ơi, mẹ ơi, sao mùa đông mái đầu cha mẹ bạc và ngủ ít đi, sao rồi con phải lớn để phải xa gia đình để có một gia đình khác. Mẹ ơi, mẹ ơi, sao mùa đông mẹ hay kể với con những chuyện ngày xưa, sao mùa đông con hay nhớ những ngày thơ bé dại khờ nông nổi…
Nhưng mùa đông là thế, mẹ không nói gì thêm. Như mỗi mùa trong năm chuyền gửi nhau một thông điệp, mỗi thế hệ trao gửi một trách nhiệm. Tôi thấy mình mười mấy năm về trước trong tiếng khóc của cậu bé nhà bên. Tôi thấy tôi với nhiều mùa đông lạnh lẽo và gian khó trong bàn tay ba mẹ ngày hôm nay. Và tôi thấy cả hình ảnh tôi trong tương lai với một mùa đông ấm áp trong những ước mong khắc khoải của ba mẹ.
Thế đấy, một buổi sớm mùa đông bé nhỏ đầy những thanh âm diệu kỳ.
MẪU ĐƠN