Mùi đồng ruộng
Thời gian chuồi về phía cuối năm, chao ôi, nhớ đến là nhớ! Chẳng cần can cớ chi cũng thấy nhớ nhà đến ngút ngàn. Thật, chẳng có nỗi nhớ nào da diết như nỗi nhớ quê hương. Mọi thứ lúc nào cũng hiện hữu trước mắt: Mái hiên, vườn nhà, con ngõ, đường làng, triền đê, lũy tre, đồng ruộng...
Quê tôi thuần nông. Đồng ruộng giống như ngôi nhà thứ hai của mọi người. Tầm này, sáng sớm, bình minh chưa kịp hé đã thấy tiếng í ới gọi nhau. Trâu bò, xe cải tiến, thúng mủng, phân tro đã sẵn sàng cho vụ Đông Xuân cận kề. Thỉnh thoảng lại nghe từ “nông nhàn” nhưng thật ra người nông dân chẳng mấy nhàn đâu. Cứ như một kiểu tự trào vậy thôi.
Hồi đó nhà tôi có nuôi một con nghé. Nuôi được một năm con nghé trổ mã, áng chừng đến tuổi có thể cày kéo, cha tôi nói tôi phụ ông huấn luyện để đỡ tiền thuê cày. Và thế là tôi trở thành người bất đắc dĩ huấn luyện cho nghé vào mỗi chiều. Tôi có nhiệm vụ dắt nghé đi trước, cha cầm cày và dây điều khiển phía sau. Chú nghé đang tuổi ăn tuổi lớn, lần đầu làm việc cứ như thanh niên choai choai, sức vóc thì dư nhưng khi vào việc lại chẳng nên cơm cháo gì. Tôi dắt một đường, chú nghé đi một nẻo, cha thì khản cả giọng mà vẫn không ăn thua. Mỗi buổi tập cả cha, tôi và chú nghé đều lấm lem bùn đất, người mệt lử. Lúc lên bờ nằm xoài người trên trạt cỏ, ngửa mặt nhìn trời cao xanh, hương bùn cạnh bên ngai ngái nồng nồng. Đến cuối vụ, nhờ công tôi một phần chú nghé cũng biết cày những đường cày đầu tiên, cha nhìn tôi hài lòng. Chỉ có vậy thôi nhưng kỷ niệm đó khiến tôi nhớ đến nao lòng, nhớ vô cùng tận. Mùa gặt luôn là mùa mà tôi mong đợi nhất. Đợi chờ cái hương thơm nưng nức của lúa tẻ, lúa nếp, của rơm rạ khô sao mà háo hức thế cơ chứ.
Hôm trước nhân được nghỉ dài ngày, tôi mời đám bạn ở phố về chơi. Trên chiếc chõng năm xưa, mâm cơm giản dị dọn ra thêm đôi chén rượu quê chúng tôi đã có một “bữa tiệc” vui vẻ đúng nghĩa. Thằng bạn ở phố nó tếu táo rằng tôi chẳng cần du lịch đâu xa, cứ về nhà như thế này là bao thích. Tự nhiên tôi thấy mình thật hạnh phúc và may mắn vô cùng khi được sinh ra và lớn lên từ đồng ruộng.
Nghe chúng bạn đùa vui lòng tôi nao nao xao xuyến đến lạ kỳ. Thật, chẳng có nơi nào bình yên hơn quê mình đồng ruộng!
CAO VĂN QUYỀN