Đợi
Năm bốn mươi tuổi chị vẫn chưa lấy chồng. Sinh ra trong gia đình nghèo lại là chị cả trong nhà, chị quên bẵng tuổi thanh xuân. Khi chớm yêu thì ba mất, cú sốc giáng xuống đột ngột quá, mẹ chị yếu hẳn và đàn em thơ khiến chị phải vươn vai thành trụ cột gia đình. Cái nết chịu thương chịu khó giúp chị xin được vào làm ở một công ty lớn. Tính chất của công ty khiến mỗi ngày đi làm đều là một cuộc đấu tranh nhưng nó lại khiến chị hào hứng. Phần vì tính háo thắng, phần vì thực lực được công nhận, cứ thế chị chưa một lần lỗi nhịp vì ai.
Được ít lâu mẹ chị qua đời, chị trở thành người nuôi những bốn đứa em. Từng giây của cuộc đời chị là một cuộc chạy đua không mệt mỏi và chưa bao giờ dừng lại. Đến khi chúng dần lớn lên, chị dựng vợ gả chồng cho từng đứa thì cũng là lúc chị chợt nhận ra ngôi nhà nhỏ chỉ còn bóng hình của một phụ nữ nửa chừng xuân.
Tranh của họa sĩ ĐỖ DUY TUẤN
- Chị này, hay cứ thử tìm hiểu một ai đó ở công ty mình xem. Em nghe phòng bên có anh Đình nghe đâu được lắm, cũng trạc tuổi chị. Thử thôi mà có chết ai đâu! Nhỏ em đồng nghiệp “mồi chài” chị. Ban đầu chị không thích, đã quá lâu chị chưa bước ra khỏi vỏ bọc của mình, cũng chưa hiểu phải ứng xử với một người khác giới trong bối cảnh ấy nó phải như thế nào. Chị cuồng công việc, về đến nhà chỉ lo cho gia đình, dù công việc chị thăng tiến đến đâu thì trong giao tiếp với đàn ông, tất cả chỉ là số 0 tròn trĩnh. Nhưng nhờ đứa em, chị bắt đầu có những cuộc hẹn đầu tiên với người đàn ông tên Đình, là người của tổ nhân sự, theo như cách anh ta giới thiệu là vẫn còn độc thân. Hai người bắt đầu điện thoại qua lại, tâm sự hằng đêm, có lẽ vì đều bước vào tuổi quá lứa, cũng vì đều quá cuồng công việc nên hai người cũng có khá nhiều điểm chung để nói.
- Chị là ai? Không hiểu bằng cách nào người đàn bà ấy đến đứng trước bàn làm việc của chị.
- Tôi là vợ của anh Đình. Tôi thấy chị và anh Đình hay nhắn tin cho nhau hằng đêm. Chị dừng lại đi, đừng phá vỡ hạnh phúc gia đình tôi.
Chỉ ngắn gọn lịch sự như thế và có lẽ từng từ nhả ra cũng hết sức lạnh lẽo, cứ như từng loạt điểm xạ vậy, đoàng… đoàng…đoàng… Vậy đó! Mối tình đầu của chị tan vỡ đơn giản chỉ vì một người đàn ông nói dối quá trơn. Nhưng khi mọi việc lộ ra chị có cảm giác mọi người đang nhìn chị bằng con mắt khác, nghe như họ đang xầm xì sau lưng chị. Làm sao chị không biết anh ta đã có gia đình được chứ! Lỡ thì rồi cuống lên chứ gì! Bỗng nhiên tuổi tác cũng trở thành một vấn đề để họ mổ xẻ, phẩm bình. Nhưng may cho chị phần nhiều đều thấy chị đáng thương khi bị lừa dối. Họ biết trong đường tình chị không sắc sảo như khi xử lý công việc. Nhưng cũng như trong công việc, chị quyết đoán, chấm dứt là cái một, không dây dưa rề rà.
Người đàn ông thứ hai đến với chị là một đối tác nhiều lần làm việc với chị. Câu đầu tiên anh ta nói với chị - “Mình thử tìm hiểu về nhau nhé!”. Rồi câu thứ hai đã là như vầy luôn - “Đã ế quá rồi, sale thôi chứ tính toán gì nữa”. Có thể là lời nói đùa thôi nhưng không người đàn ông tử tế nào lại khiến cho phụ nữ tổn thương đến thế. Người phụ nữ khi đã quá tuổi dường như chỉ được xem như một món hàng giảm giá, không có sự lựa chọn, là ai cũng được. Chị nhận ra thêm một nét tính cách của đối tác mà bấy lâu nay không để ý và không thấy.
Anh ta giàu, mình cũng quá lứa rồi. Thôi cứ ưng thuận về làm vợ tới đâu thì tới. Tuổi này rồi làm gì có quyền lựa chọn ai. Ngay cả những người quen của chị cũng khuyên như thế, chị chợt nhận ra phụ nữ khi có dấu hiệu quá lứa thật bi đát quá. Chả nhẽ phải có một người đàn ông của mình lại quan trọng thế hay sao? Chị không muốn sự lựa chọn của cả một đời người là sai lầm.
“Tôi nói rõ luôn với em là tôi không có thời gian cho việc tìm hiểu. Một là cưới, hai là thôi. Nam nữ sinh ra chỉ có cho việc này mà thôi” - anh đặt chị trước một sự lựa chọn nghiệt ngã. Không hiểu “việc này” mà anh nói là gì nhưng chị lại kết thúc một mối tình thoáng qua mau chóng.
- Chị uống nước đi! Cậu ta nhẹ nhàng đặt cốc nước trước mặt chị, rồi nháy mắt: Chị không cần cố gắng kiếm tìm cho ra một người đàn ông hợp với mình đâu. Không thụ động chờ sung rụng nhưng cũng đừng miễn cưỡng. Bất quá thì cứ như tôi này!
Anh chàng này nhỏ hơn chị hình như tới mấy tuổi và là đồng nghiệp kể cũng non chục năm. Họ cùng mắc chứng “nghiện công việc” và quá thân với nhau đến độ chị không nhận ra khi chị trải qua những khó khăn nhất trong cuộc đời chị đều có anh. Cả khi chuyện với người ngoại tình kia xảy ra, khi mọi người dè bỉu chị cũng chỉ có mình anh nói với tất cả : Chúng ta là đồng nghiệp lâu năm, đều hiểu rõ chị ấy. Lẽ nào chỉ vì một tai nạn mà nỡ rẻ rúng chị ấy? Ai lo cho mấy người khi vừa vào công ty, ai chỉ bảo tận tình? Ai đưa ra lời khuyên? Ai gánh tội khi mọi người bị cấp trên quở trách? Hãy hỏi thật lòng mình xem, một người thường xuyên nghĩ cho người khác như chị ấy có đủ tàn nhẫn phá vỡ hạnh phúc gia đình người ta ư?
Chị cầm cốc nước uống đánh ực một phát, đặt xuống bàn cái cộp rồi vỗ vào vai anh: OK! Cảm ơn cậu. Thôi, làm việc đi.
Anh vừa đến chỗ ngồi, người bên cạnh nói nhỏ vào tai anh: Gần tròn mười năm anh với chỉ vào làm ở đây rồi đấy! Đợi đến khi nào mới nói với chị ấy, chính chỉ là lý do cậu vào công ty này?”. Anh phì cười: Chú gan cùng mình mới dám chọc vào hồ sơ nhân sự của công ty đấy, lại còn đọc hồ sơ của sếp nữa! Chắc phải kiến nghị đưa chú ra khỏi bộ phận tổ chức thôi… Mà thôi, suỵt… Tao đợi chỉ từng ấy năm, đợi thêm chút nữa có làm sao!”
Truyện ngắn của LÊ HỨA HUYỀN TRÂN