Cơn bão
* Truyện ngắn của KATE CHOPIN
Khi nhắc đến những nhà văn có đóng góp lớn cho phong trào nữ quyền trên toàn thế giới, người ta không thể không nhắc đến Kate Chopin (1850-1904). Các truyện ngắn của nữ văn sĩ người Mỹ này thường được xem là những tuyên xưng về quyền con người, đặc biệt là quyền sống, quyền được hưởng hạnh phúc của người phụ nữ trong xã hội nam quyền. Truyện “Cơn bão” dưới đây rất tiêu biểu cho chiều sâu tư tưởng và tài năng nghệ thuật của cây bút nữ tài hoa, nhân hậu ấy.
1.
Những chiếc lá vẫn đứng lặng dù Bibi nghĩ rằng trời sắp mưa. Bobint, người đã quen chuyện trò bình đẳng với cậu con trai nhỏ, chỉ cho chú nhóc thấy đám mây xám đang cuộn dần lên từ phía trời tây, báo hiệu thời tiết xấu, theo sau đó là những tiếng ầm ầm đầy đe dọa. Họ đang ở cửa hàng nhà Friedheimer và sẽ tạm trú ở đấy, chờ cơn bão qua. Hai bố con ngồi phía trong cửa ra vào, trên hai cái thùng rỗng. Bibi đã được bốn tuổi và trông rất lanh lợi.
- “Chắc mẹ sẽ lo lắng lắm”, cậu bé nói, mắt chớp chớp.
- “Mẹ sẽ đóng cửa nhà. Có thể, tối nay mẹ sẽ nhờ Sylvie sang giúp”, Bobint trả lời, dỗ dành con.
- “Không! Mẹ sẽ không nhờ Sylvie. Cô ấy đã giúp mẹ vào ngày hôm qua”, Bibi gào to.
Bobint đứng dậy và bước đến quầy hàng mua một lon tôm đóng hộp mà Calixta rất thích. Rồi anh quay trở lại chỗ của mình và thản nhiên ngồi xuống, cầm lon đồ hộp, trong khi bão nổi. Bão làm lay chuyển cửa hàng lợp bằng gỗ và dường như xẻ từng đường rạch lớn trên cánh đồng ngoài xa. Bibi tựa cánh tay bé nhỏ của mình lên đầu gối bố, và không lo sợ nữa.
2.
Ở nhà, Calixta còn chưa cảm thấy lo lắng cho sự an toàn của hai bố con. Nàng ngồi một bên cửa sổ, mải miết đạp máy may. Nàng đang bận bịu và không để ý cơn bão đang tới. Tuy nhiên, nàng cảm thấy thời tiết rất oi bức và phải thường xuyên dừng may để lau mặt vì mồ hôi đọng lại thành hạt. Nàng nới lỏng cổ áo thụng màu trắng. Trời bắt đầu tối sầm lại, rồi khi bất chợt hiểu ra tình hình, nàng vội vã đứng bật dậy và chạy đi đóng các cửa sổ lẫn cửa chính.
Phía ngoài, trước hiên nhà, nàng phơi bộ quần áo mặc đi lễ của Bobint. Nàng vội vàng gom chúng lại trước khi trời mưa. Khi nàng bước ra ngoài, Alce Laballire đang cưỡi ngựa đứng trước cổng. Kể từ lúc lập gia đình, nàng rất hiếm khi nhìn thấy ông, và cũng chưa bao giờ ở nhà một mình. Nàng đứng đấy, tay cầm áo khoác của Bobint, và mưa bắt đầu rơi nặng hạt. Alce cưỡi ngựa đến chỗ trú, dưới mái hiên nhà kho, nơi đàn gà xúm xít và những cái cày, cái bừa chụm lại ở một góc.
- “Tôi có thể vào và đợi ngoài hiên cho đến khi bão qua, được không cô Calixta?”, ông nói.
- “Mời ông vào, thưa ông Alce!”.
Giọng nói của ông và ngay của chính bản thân khiến nàng giật mình như bị thôi miên, nàng nắm chặt chiếc áo gi-lê của Bobint. Alce bước lên hiên nhà, túm lấy cái quần và tấm áo vét viền vàng của bé Bibi sắp bị cơn gió mạnh thình lình thổi bay. Ông định chỉ đứng ngoài hiên, nhưng dĩ nhiên, như thế cũng có nghĩa là đứng ngoài trời: nước mưa dội mạnh trên sàn, và ông phải nép vào trong, khép bớt cửa lại. Thậm chí, phải chặn một cái gì đó ngay dưới cánh cửa để nước mưa khỏi bắn vào.
- “Chà! Mưa to quá! Có lẽ hai năm rồi mới có một trận mưa như thế này!”, Calixta thốt lên khi cuốn tấm vải đang may dở lại. Alce giúp nàng nhét chúng vào một góc.
Calixta trông có vẻ mập mạp hơn so với 5 năm trước, khi nàng mới lập gia đình; tuy nhiên, nàng vẫn giữ được vẻ đẹp rạng ngời. Đôi mắt xanh của nàng hãy còn gợi cảm, và mái tóc vàng rối bù vì mưa gió, bết chặt vào hai bên tai và sau gáy.
Mưa dội mạnh vào phía dưới mái lợp, với một lực rất mạnh, đe dọa làm tung cánh cổng và tràn vào trong nhà. Họ loanh quanh trong phòng ăn, rồi phòng khách và nhà bếp. Cạnh đấy là phòng ngủ của nàng, chiếc giường nhỏ của Bibi đặt sát cạnh giường của Calixta. Cửa phòng mở, trông rõ căn phòng với ánh sáng trắng mờ ảo của mấy chiếc giường, các cánh cửa chớp khép kín, khiến căn phòng trở nên mờ tối và ẩn mật hơn.
Alce thả mình xuống chiếc ghế gỗ và Calixta lúng túng thu gom các mẩu vải dưới nền nhà mà nàng đang may dở. “Nếu cứ mưa thế này thì mấy bờ đê ngoài kia, không biết có chống chọi nổi không!”, nàng lo lắng.
- “Cái gì khiến cô quan tâm đến mấy bờ đê ấy?”.
- “Tôi lo lắm chứ! Bobint và Bibi đang ở ngoài đó, họ sẽ gặp bão nếu như mới rời khỏi cửa hàng nhà Friedheimer!”.
- “Hãy hy vọng, Calixta à, Bobint dư hiểu biết để đối phó với những cơn lốc”.
Nàng đến gần và đứng bên cửa sổ với vẻ mặt lo lắng. Nàng lau khung cửa đã bị hơi nước làm mờ. Không khí bỗng trở nên ngột ngạt. Alce đến bên nàng, đưa mắt nhìn ngang qua vai nàng. Cơn mưa như trút nước, che khuất những ngôi nhà ở đằng xa và phủ lên chúng một màn sương xam xám. Sét đánh không ngừng. Một tia sét đánh trúng cái cây ngoài đồng, ánh sáng chói lòa và tiếng sấm rền vang dường như phủ lên nơi họ đang đứng.
Calixta lấy tay che mặt và nàng khóc, loạng choạng lui về sau. Alce vòng tay ôm nàng, và đột ngột kéo nàng gần mình hơn.
“Đừng!”, nàng khóc, vùng khỏi vòng tay ông và rời khỏi cửa sổ. “Ngôi nhà đó không biết sẽ như thế nào! Giá như tôi biết được Bibi đang ở đâu!”. Nàng không thể tự trấn tĩnh, cứ đứng ngồi không yên. Alce siết chặt bờ vai và nhìn vào khuôn mặt nàng. Cơ thể nàng ấm áp, đang run lên khi ông chạm vào nàng. Điều ấy đã đánh thức nơi ông niềm say mê và nỗi khát khao.
- “Calixta - ông nói - em đừng sợ! Sẽ không có gì xảy ra đâu em. Ngôi nhà ấy thấp lắm, lại có nhiều cây cao bao bọc, nó sẽ không bị gió lốc cuốn đi đâu. Thôi nào! Em bình tĩnh!”. Ông vuốt những lọn tóc khỏi khuôn mặt nàng ấm áp. Đôi môi nàng đỏ mọng và ẩm ướt như hạt lựu. Cổ nàng trắng ngần, và cơ thể nàng đầy đặn, quyến rũ ông. Khi nàng ngước nhìn ông, nỗi sợ trong đôi mắt xanh của nàng bỗng ánh lên, gợi cho ông khát khao nhục cảm. Ông nhìn vào đôi mắt ấy và chẳng thể làm gì khác hơn là hôn lên môi nàng. Nụ hôn ấy gợi lại trong ông kỷ niệm về Ngày lễ Đức mẹ lên trời.
- “Em có nhớ ngày lễ đó không, Calixta?”, ông nói bằng giọng thầm thì, run run xúc động. Đúng rồi! Nàng vẫn nhớ. Trong buổi lễ đó, ông đã hôn nàng cuồng nhiệt đến mức gần như mất cảm giác, và để giữ gìn cho nàng, ông đã bỏ đi trong sự tuyệt vọng, vì không muốn xâm phạm vào sự trắng trong, thuần khiết đó. Giờ đây, môi nàng, cả cơ thể nàng như gọi mời những yêu thương nơi ông.
Họ không còn để ý đến những cơn mưa đang trút xuống nữa, tiếng mưa đổ khiến nàng bật cười trong vòng tay ông. Niềm đam mê mãnh liệt của nàng, giống như một ngọn lửa xâm chiếm và tìm được sự đồng điệu nơi tâm hồn và cơ thể ông, như trước đó nàng chưa từng có.
Tiếng sấm rền xa và dần ngừng hẳn. Mưa rơi nhẹ nhàng trên mái nhà, đưa họ vào giấc ngủ mơ màng.
3.
Cơn mưa đã tạnh, và ánh mặt trời khiến cả vũ trụ thẳm xanh như một lâu đài dát ngọc. Calixta đứng ở hiên nhà, trông theo Alce cưỡi ngựa xa dần. Ông quay lại và mỉm cười với nàng bằng khuôn mặt rạng ngời; nàng ngẩng cao chiếc cằm xinh xắn và cười vang.
Bobint và Bibi, chậm rãi trở về nhà, ngừng lại ở bể nước và rửa ráy, chỉnh trang lại áo quần. Calixta đang chuẩn bị bữa tối. Nàng đã bày thức ăn ra bàn và pha cà phê trước lò sưởi. Nàng vui mừng nhảy cẫng lên khi hai bố con bước vào nhà.
- “Ôi, Bobint! Anh về rồi đây! Ôi, em mừng quá! Anh ở đâu trong khi trời bão thế. Còn Bibi nữa, con không ướt chứ, con không bị sao chứ?”. Nàng ôm chặt Bibi và hôn con thắm thiết. Những lời giải thích và xin lỗi mà Bobint đã chuẩn bị trên đường về cũng tan biến khi Calixta nhận thấy anh hoàn toàn không bị ướt, và rất hân hoan khi hai bố con về nhà an toàn.
Bobint và Bibi bắt đầu nghỉ ngơi, và khi cả ba ngồi vào bàn ăn, họ cười phá lên đến nỗi bất kỳ ai, dù ở xa như nhà của Laballire cũng nghe thấy.
4.
Tối hôm đó, Alce Laballire viết cho vợ mình một bức thư. Đó là một lá thư chan chứa tình cảm. Ông dặn bà không cần phải về vội, bà và các con có thể ở thêm một tháng nữa, nếu thích. Ông càng ngày càng thấy mọi thứ tốt lên, và dù ông rất nhớ họ, ông sẵn sàng chịu đựng sự xa cách này thêm thời gian nữa, ông cho rằng: sức khỏe và niềm vui của họ là điều quan trọng hơn hết thảy.
5.
Về phần Clarisse, bà rất vui mừng khi nhận được thư của chồng. Bà và các con đều khỏe. Cuộc sống ở đây rất thoải mái, nhiều bạn bè và người quen cũ của bà đang sống ở vịnh đảo này. Chuyến nghỉ mát đầu tiên kể từ khi bà lập gia đình khiến bà khôi phục lại cảm giác tự do như hồi còn son rỗi. Đời sống hôn nhân với người chồng là tất cả những gì mà bà tự nguyện dâng hiến.
Và rồi cơn bão qua. Tất cả mọi người đều hạnh phúc.
LÊ MINH KHA dịch từ nguyên bản tiếng Anh “The Storm”