Mùa hoa thương nhớ
Sáng ra, phố cũ, nay rộn ràng hơn, màu sắc hơn bởi những đóa hoa bên đường cho một ngày riêng các mẹ, các chị, các em… Lòng dâng một cảm xúc lạ… Vậy là một mùa hoa nữa lại đến, vậy là đã bốn mùa hoa đi qua anh không về… Giờ này, nơi ấy chắc phố cũng lất phất mưa bay, se lạnh. Giờ này, chắc cái dáng thấp thấp bên một góc nhà của má với đôi mắt nhem màu thời gian đang bận rộn với cái quán nhỏ của mình. Ngày nào cũng thế, nắng cũng như mưa…
Bởi công việc mà anh phải xa nhà, có khi cả năm mới về đôi lần. Ngày trước anh về, cả nhà cùng quây quần bên bữa cơm chị dâu anh nấu. Lâu lâu chị lại nấu món mới để “đãi” gia đình. Chị vẫn hay làm thế… Đứa cháu nhỏ làm trò, những cử chỉ ngây ngô tròn trong đôi mắt. Tiếng cười, tiếng chuyện trò xua đi giá lạnh của đêm về nơi phố.
Mỗi khi về bên gia đình là những ngày anh chắt chiu từng giây hạnh phúc. Đó là, sáng sớm phụ ba má bán hàng, rửa cho má phần ly, tách trà, đôi phin café… công việc thường ngày của má. Phố lạnh quanh năm, ngâm đôi bàn tay trong nước mới thấm thía da thịt, ấy vậy mà ngày nào cũng như thế, hết rửa ly, ấm trà rồi ngâm lại những bó rau tươi để ngày mai mang bán… một tay má làm. Lo nhất những hôm trời đổi gió, quán nhà lạnh hơn nhiều, má hay ho rồi cảm cúm dài ngày mà không khỏi. Đó là, mong tới chiều để đi đón đứa cháu gái đầu lòng đi học về. Thích nhất đôi mắt to tròn, trong vắt của cháu. Thích nghe cháu bi bô kể chuyện các bạn nhí cùng lớp, ai “đánh nhau”, ai khóc nhè, ai tè dầm… nghe mà cười đau cả ruột. Vậy đó, có lẽ với anh- đứa con xa nhà, hạnh phúc dường như là những điều bình dị ấy.
Anh mong thời gian qua nhanh. Để những ngày như hôm nay trên phố, anh tặng má, tặng chị bó hoa hay món quà anh chọn. Cho cháu đi công viên những chiều thứ bảy hay cùng “nhâm nhi” câu chuyện cuộc đời bên gia đình mỗi tối. Phố trong anh xa nhưng gần… Anh nhớ… và thầm ước ao về một gia đình nhỏ riêng anh. Gia đình được xây nên bởi những điều bình dị nhất…
NGUYỄN PHÁP