Người đàn bà quen mà lạ
Tặng TT
Tháp cổ
Tịnh một giọt Chàm
Người đàn bà bâng khuâng
Níu tay vào ký ức.
Em gần lắm, mắt môi cười lúng liếng
Em xa xôi hư ảo bóng ma Hời.
Em vẹn nguyên của một thời trinh nữ
Em rong rêu vụn vỡ giữa hoang tàn.
Em tinh khiết như suối nguồn buổi sớm
Em đục ngầu bụi đỏ giữa bon chen.
Em nồng nàn như giọt rượu cay
Em lạnh toát như bàn tay xác ướp.
Em quen quá, mà sao em lạ quá
Em là ai?
Em là tất cả!
Bảy trăm năm hay nghìn năm sau nữa
Ta vẫn đứng chôn chân như ngọn tháp chờ em.
ĐẠI DƯƠNG