Mối tình mầu hoa đào
* Truyện ngắn của MANG VIÊN LONG
Tôi mơ nghĩ đến phố hoa Đà Lạt mùa hè tươi mát, yên lành, như có lần đã được nghe mẹ tôi kể thuở bà còn là nữ sinh trường nữ Bùi Thị Xuân dập dìu hoa bướm mỗi sáng chiều...
Một buổi sáng - tôi nói:
- Cha cho con đi Đà Lạt trước, đến nơi ở khách sạn nào, con sẽ gọi về cho cha!
- Con không được khỏe à ? - Ông hỏi.
Tôi cười :
- Có lẽ - tôi gắng giữ vẻ uể oải, con muốn có khí hậu mát hơn một chút…
Trên chuyến xe du lịch 12 chỗ ngồi, tôi đến Đà Lạt vào một buổi trưa. Xe đưa tôi đến khách sạn Hoàng Lan, đầu đường Bùi Thị Xuân. Tôi chọn nơi này vì khách sạn nhỏ thôi, nhưng có một không khí đầm ấm, yên tĩnh.
Sau khi tắm vội rồi ngủ một giấc dài, khoảng 4 giờ chiều, tôi gọi taxi đến đồi Cù, sau khi bảo tài xế chạy một vòng quanh phố chợ. Thành phố được mệnh danh là Thành phố ngàn hoa tươi mát vào buổi hoàng hôn đã đem lại cho tôi cảm giác dễ chịu, thoải mái.
Đồi Cù chiều hôm ấy vắng khách, nhưng kìa - trên triền đồi, có bóng một thiếu nữ đang đi thơ thẩn như tìm kiếm điều gì! Tôi nhìn theo bóng nàng, dõi theo từng bước đi chậm, nhẹ tênh, nhưng dường như nàng chỉ bước đi, mà không định hướng.
Không suy nghĩ nhiều, tôi thả bước tiến về phía cô gái. Đến gần, tôi thấy nàng đang cầm trên tay một cành hoa đào tươi thắm. Màu hoa đào và màu đôi má nàng đều ửng hồng như có sự phản chiếu mầu nhiệm dưới nắng chiều. Cảm nhận này, đã khiến tôi nhớ lại mối tình trong giây phút của chàng thư sinh nghèo Thôi Hộ bên đất Trung Hoa, nhưng ngàn năm sau vẫn còn được nhắc nhở, thương tiếc. Thôi Hộ đã lưu lại bài thơ tuyệt tác mà tôi đã có lần được đọc trong một tờ tạp chí văn học:
Khứ niên kim nhật thử môn trung,
Nhân diện đào hoa tương ánh hồng…
Nhân diện bất tri hà xứ khứ,
Đào hoa y cựu tiếu đông phong!
(Cửa này, năm ngoái - hôm nay/ Hoa đào phản chiếu mặt người thắm tươi/ mà người giờ ở nơi nao/ Hoa đào còn đó cười chào gió đông).
Tôi đến bên nàng - giọng chân thành:
- Cô đi dạo một mình sao ?
Nàng cười - hiền, rạng rỡ như những cánh hoa đào trên tay: “Chứ anh nghĩ là phải bao nhiêu mình nữa!?”
- Tôi cũng vừa đến đây một mình - tôi cười, hay cô cho phép tôi cùng đi dạo cho vui được không?
Nàng im lặng.
Nhìn vẻ yên lặng dịu dàng của nàng, tôi đoán biết là nàng đã không nỡ từ chối. Ánh mắt long lanh chảy dài xuống tận chiếc miệng thon thon đang nở nụ cười như đóa đào trên tay, cho tôi yên tâm bước từng bước bên nàng…
Chúng tôi cùng đi lên triền đồi, đón những ngọn gió mát rượi đang bắt đầu rì rào gọi, nhìn ngắm trời mây xanh cao lồng lộng phía trên; lòng cảm thấy có một niềm vui thật lạ, thật tinh khôi, đang dâng lên trong hồn mình. Đã bao năm qua, sống giữa phố người hoa lệ, nhìn bao bóng dáng diễm kiều, nhận bao nụ cười điệu đàng; nhưng, cho mãi tới hôm nay - tôi mới thật sự thấy được ý nghĩa dịu kỳ trong sự im lặng của ánh mắt và nụ cười của một người con gái…
Tôi quay lại, bất chợt cầm lấy tay nàng: Chúng ta đến ngồi bên gốc thông kia nghỉ một lát nhé !.
Nàng yên lặng đi theo tôi. Ngoan hiền như một đứa em gái. Sự im lặng, điềm nhiên nơi nàng có lúc làm tôi bối rối.Tôi thường bất chợt nhìn lên khuôn mặt không phấn son dịu mềm nhân hậu của nàng, với rung cảm đằm thắm, trân quý. Chúng tôi ngồi tựa lưng vào một gốc thông già, nghe tiếng gió vi vu reo trên ngọn cao, nhìn lơ đãng buổi chiều Đà Lạt êm đềm đang rơi dần - tôi thầm cảm ơn buổi chiều Đà Lạt, cảm ơn duyên lành tình cờ được sống phút giây êm đẹp đầu đời bên nàng…
- Em cho anh xin một cánh hoa đào, được không? Tôi nhìn cành đào trên tay nàng, mở lời.
Nàng ngắt một bông hoa tươi nhất, lớn nhất, đặt vào lòng bàn tay tôi. Khẽ khàng. Trân trọng. Tôi kịp giữ bàn tay nàng lại. Hai bàn tay đang ép một cánh hoa...
Nàng hỏi: Anh xin để làm gì? - và rút bàn tay lại đặt lên chân mình.
- Anh sẽ ép nó vào quyển nhật ký của anh cùng với hình ảnh, nụ cười, hơi ấm của bàn tay em…
- Anh nói giống thi sĩ quá - nàng đưa tay che miệng, cười hồn nhiên.
- Đúng vậy, sinh ra, hình như mỗi người đều là một nhà thơ kia mà! Tôi nhìn nàng - cười. Có điều, chỉ có ít người còn lại với thơ lâu dài…
Tôi bất chợt cầm lấy bàn tay nàng - đưa lên môi hôn, trong khi nàng vừa mới nói dứt câu “Đã đến giờ rồi, em về…”.
Chúng tôi chia tay khi bóng chiều đã dần khuất sau dãy núi thẫm đen phía xa. Cảnh rừng đồi chìm dần vào bóng đêm mờ nhạt. Từng chùm ánh đèn phía dưới chân đồi đã lấp lánh. Tôi bước theo nàng từng bước chậm, xuống đến con đường nhỏ, rẽ vào một ngã phố; lòng dâng tràn bao nỗi xao xuyến, tiếc thương!
Nàng đưa tay chào từ giã tôi, im lặng chìm khuất trong con đường bồng bềnh bóng người…
Một buổi sáng sớm, trước ngày cha tôi quyết định rời Đà Lạt - tôi đã tìm đến đồi Cù lần cuối - như để vĩnh biệt nàng. Từ xa, tôi đã nhìn thấy cành hoa đào còn tươi mới nằm ngay dưới gốc thông già mà chúng tôi đã ngồi. Tôi vội vàng chạy đến: Cành hoa đào được đặt trên một phong thư - có bài thơ viết tay trên trang vở học trò, nét chữ tròn đầy- cẩn trọng:
KHÚC HÁT TINH KHÔI (1)
tình yêu nở bung như cánh đào buổi sáng
không cần sương đêm nuôi dưỡng
không sợ mây chiều dòm ngó
ta yêu nhau, một điều rất đỗi bình thường
cỏ cây mở lời chúc tụng
sỏi đá biết thầm thì
xòe tay anh ra để thấy đời em
xòe tay em ra để thấy bóng anh
xin nhau một chút ngọt ngào
trên nụ hôn đầu ở bàn tay nhau.
Người bạn nhỏ
Tháng 5 năm 2014
M.V.L
(1) Thơ NB