Gốm vỡ
Đốm lửa trên vai cha ông
Thế kỷ XV bừng sáng thương thuyền
Nắm đất bằng nắm tay
Là nắm cơm cưu mang nghề suốt dặm trường lịch sử
Câu ca như một nét riêng
Đời tre, dáng mây, sắc gốm
Đã qua...
Đốm lửa trên tay vài nghệ nhân già
Sau thế kỷ XX
Uể oải nhịp quay
Ngại ngần cách nắn
Khói cuộn hồn quê giữa bụng làng trầm lắng
Răng rắc sành đau
Bung vỡ nợ nần
Mạch cao lanh chìm dần theo lộ trình đô thị hóa
Và cả cuốn sách
Nhạt nhòa
Có những điều vừa đọc sáng nay
Tháng bảy lang thang
Gầy guộc lưng cong sắm sửa cho ngày cúng tổ
Bao nhiêu va chạm xô bồ
Hòa âm cùng phố chiều sầm uất
Vọng từ phía xa xa
Nơi thế đất xòe ra hình đôi cánh nhạn
Bàn tay xoa xoa vuốt vuốt
Bàn chân đạp đạp xoay xoay
Chiều đổ qua mái hiên nghe rả rích giọt đời thủ công mỹ nghệ
Nhìn nhau cười
dửng dưng...
Tranh của họa sĩ VÕ ĐỨC LONG
KHỔNG TRƯỜNG CHIẾN