Ly thân
Truyện ngắn của VŨ THỊ HUYỀN TRANG
Huân loay hoay với cái điện thoại không biết phải sửa tên Sa như thế nào trong danh bạ cho đúng. Lúc mới biết nhau lưu đơn giản là “Sa” trong chiếc Nokia đã mờ bàn phím. Lúc thích nhau hơn thì lưu là “em”. Lúc yêu nhau thì vẫn bấy nhiêu kí tự thôi nhưng viết hoa “EM”. Lúc lấy nhau về thì lưu “A! Vợ yêu” để số vợ hiện đầu tiên trong danh bạ tiện cho việc bấm gọi cả chục cuộc mỗi ngày. Đấy là lúc còn yêu đương mặn nồng thắm thiết. Chứ sau này hai vợ chồng ít gọi điện cho nhau. Chỉ khi nào thật cần mới nhắn nhau vài câu. Giờ ly thân rồi biết gọi Sa là gì? Vợ thì bực bội. Vợ cũ thì nhức nhối. Gọi là Sa thôi thì hơn. Mà gọi là gì bây giờ cũng đâu quan trọng khi mà Sa đã muốn ly thân.
- Thì cứ gọi nhau là người dưng đi. Sớm muộn gì chẳng vậy. Sao phải băn khoăn thế.
- Đâu thể nào như thế. Giữa em và cô ấy còn có các con mà. Anh ly hôn vợ khi hai người không có gì giằng níu hẳn sẽ nhẹ nhàng hơn.
- Tưởng vậy mà không phải vậy đâu. Không phải cứ muốn là sẽ buông bỏ được. Tình nghĩa vợ chồng là thứ rất khó quên. Cứ ly thân một thời gian xem sao, biết đâu các cậu sẽ suy nghĩ lại.
Tranh của họa sĩ NGUYỄN MAI LONG
Ngày đầu tiên đến công ty sau kỳ nghỉ, Huân đã thấy mấy chị em văn phòng túm tụm bàn về việc sếp ly hôn vợ, chắc đầu đuôi cũng từ phong thanh chuyện Huân ly thân. Đã sáu năm trôi qua thỉnh thoảng Huân vẫn bắt gặp sếp ngồi bần thần trong phòng làm việc ngắm chậu xương rồng nhỏ. Khi ly hôn, rời khỏi căn nhà từng là mái ấm, sếp đã không mang theo gì ngoài món quà vợ cũ từng tặng cho mình.
- Chúng tớ không thể có con, dù đã mất rất nhiều tiền chạy chữa và thụ tinh ống nghiệm. Có thể là số phận, mà đã là số phận thì tớ cũng bằng lòng chấp nhận. Nhưng cô ấy nhất quyết đòi ly hôn. Mình muốn giữ mà không giữ nổi. Buông cũng không buông nổi. Các cậu có hai đứa con kháu khỉnh, có gì mà không thể vượt qua?
- Giữa chúng em hay xảy ra cãi vã. Có khi chỉ là những chuyện không đâu. Đấy là thời gian đầu, còn sau này cô ấy thường im lặng. Cuộc sống gia đình trở nên ngột ngạt. Em từng không muốn bước về nhà.
- Thế cuối cùng nguyên nhân là do đâu?
- Vụn vặt lắm anh ạ. Em cảm tưởng mình có cố gắng bao nhiêu cũng chẳng thể làm cô ấy hài lòng.
- Bao lâu rồi cậu không hôn cô ấy?
- Sao tự nhiên anh lại hỏi vậy? Em cũng không nhớ nữa. Có thể là từ khi đứa con đầu ra đời. Mọi thứ đều bận rộn, cuống cuồng.
- Vậy thì có thể vợ cậu rất cô đơn.
- Cô đơn ư?
- Cậu chưa từng nghĩ tới đúng không? Đàn ông tụi mình thường tệ.
Mãi khuya Huân mới trở về căn phòng mới thuê. Anh không muốn về sớm vì chẳng biết sẽ phải làm gì cho hết thời gian. Không có ai chờ đợi. Không có bữa tối nào dọn sẵn. Không có tiếng cười đùa của hai đứa nhỏ. Rời nhà đi mới biết “nghe tiếng cơm sôi cũng nhớ nhà” (thơ Phạm Hữu Quang) hóa ra là thật. Chỉ cần nằm im nghe ngóng tiếng của quây quần đời sống xung quanh cũng đủ khiến lòng thắt lại. Huân hay tự hỏi giờ này mấy mẹ con Sa đang làm gì? Chắc Sa đang lúi húi nấu cơm trong bếp. Nêm nếm món canh trứng nấu cà chua cho đứa nhỏ. Cuốn nem cho đứa lớn. Trong lúc chờ nồi cá kho chín thì chạy lạch bạch trên những bậc cầu thang lên sân thượng. Mướp chắc đã ra quả đợt mới. Hôm Huân còn ở nhà rau mồng tơi đã leo cao, rau muống non mơn mởn. Chỉ có đám rau cải là đang lụi dần. Hình như Sa định trồng thay thế bằng ít rau khoai lang, thỉnh thoảng cho bọn trẻ ăn cho nhuận tràng. Sa thường quên bẵng đi căn bếp của mình lúc lúi húi với vườn rau nhỏ. Nâng niu từng trái mướp, không biết đã nên cắt hay để vài hôm nữa cho to. Hoặc ngẩn ngơ bên chậu cà chua vừa mới chín thêm vài quả nữa. Đỏ au và tươi rói. Phải tự tay trồng cây, tự tay chăm tưới chắc mới hiểu hết được niềm vui nhỏ bé của Sa. Có hôm về nhà Huân thấy nồi cá kho bị cháy, ấm nước sôi đã cạn. Sa ngượng ngùng hối lỗi, còn Huân thì càu nhàu khi ngửi thấy mùi khét ám đầy trong gian bếp. Giờ nghĩ lại tự nhiên thấy thương Sa. Có gì đâu mà cứ phải càm ràm mãi thế.
Huân thức dậy giữa đêm vì nghe thấy tiếng Sa gọi. Tiếng gọi gấp gáp và hoảng hốt. Nhưng nhìn quanh căn phòng chỉ toàn là bóng tối. Bên ngoài mọi thứ đều yên tĩnh, đến cả những tán cây lá cũng dụi đầu vào nhau mà ngủ. Không có Sa ở đây, tiếng gọi có lẽ cất lên từ tiềm thức. Hay là ở nhà mấy mẹ con có chuyện gì? Con gái hay ốm sốt. Con trai thì nghịch ngợm, người lúc nào cũng có vết bầm tím. Mà cũng có thể là Sa đau. Những cơn đau dạ dày thường khiến Sa mất ngủ. Có đêm thức giấc nhìn thấy Sa ngồi co ro một góc. Có phải là Sa đang cô đơn? Huân chộp lấy điện thoại định bấm gọi cho Sa nhưng chợt nhớ đây là điện thoại mới, đâu có số của Sa. Hôm nọ nhậu say Huân đã bỏ quên điện thoại trên bàn, lúc quay lại đã không còn nữa. Đã mua máy mới, đã làm lại sim nhưng danh bạ trống trơn. Mà số của Sa quái thay lại không nằm trong đầu Huân, dù anh có thể nhớ được cả chục số khách hàng thân thuộc. Cũng như Huân không nhớ Sa thường tô son màu gì? Thích nước hoa hương gì? Cũng không thể nhớ tên những cuốn sách Sa thường đọc lúc mà Huân mải mê gõ lạch cạch trên bàn phím. Ngày mới yêu nhau Huân thường quan tâm xem Sa đọc thứ gì, nghe bài hát gì, thích tác giả nào. Để biết được Sa đang nghĩ những gì, buồn vui ra sao, mong ước thế nào. Đã bao năm rồi Huân không còn bận tâm đến những điều ấy nữa. Huân chỉ cố gắng làm việc để cho mẹ con Sa có một cuộc sống đủ đầy. Huân đâu nghĩ đến việc Sa sẽ cô đơn.
Không yên tâm. Huân quyết định về nhà lúc nửa đêm. Tần ngần trước cửa, ngó lên chỉ thấy đèn ngủ sáng lờ mờ. Huân thở phào khi thấy mọi thứ đều yên ổn. Giờ mà một tiếng chuông cửa vang lên thì mọi thứ sẽ không yên ổn nữa. Hàng xóm chắc cũng sẽ giật mình thức giấc không biết là chuông cửa nhà ai. Huân mua căn nhà xây sẵn này khi mới kết hôn. Lúc ấy tiền chẳng dư dả gì nên không có lựa chọn khác. Ba nhà xây liền tường, nằm trong nhà mình có thể nghe thấy cả tiếng bước chân lên cầu thang ở nhà bên cạnh. Nên có hôm, chị hàng xóm vỗ vai Huân hỏi nhỏ “Sao đêm qua Sa ho nhiều vậy, ốm à?” Đứa bé nhà hàng xóm sang nhà chơi cũng từng hỏi con gái anh “Đêm qua tớ dậy đi vệ sinh bỗng nghe thấy tiếng khóc từ bên nhà bạn. Có phải là mẹ cậu khóc không? Mẹ tớ cũng từng khóc trong đêm như thế”.
Huân nghe rồi quên bẵng cứ như thể tiếng của đêm ở đâu đó ngoài kia chứ không phải nhà mình. Nhưng đêm nay thì khác, một tiếng ho đâu đó cũng làm Huân giật mình. Ngoài đường vài người đàn ông đã lớn tuổi gù lưng kéo những chiếc xe chở đầy sỏi, cát cho một công trình nào đó. Gió khua lá me rụng đầy vai, Huân thảng thốt ngẩng lên khi nghe thấy tiếng con trai ngủ mớ gọi “bố ơi”. Hình như Sa cựa mình. Hình như Sa thức giấc vỗ về con. Hình như một nửa gối chăn đang lạnh lẽo. Sa ơi...
Huân không biết Sa mở cửa sổ đúng lúc anh quay xe. Chị đứng đó nhìn theo cho đến khi anh rẽ ra đường lớn. Huân dọn ra ở riêng đã được tầm nửa tháng. Các con vẫn cứ nghĩ bố đi công tác xa chưa về. Khi không còn phải chạm mặt nhau mỗi ngày thì người ta thường hay nhớ nghĩ về nhau. Dù những kỉ niệm đẹp ít dần đi theo năm tháng. Sa vốn là người phụ nữ có cái tôi quá lớn. Thỉnh thoảng Sa lại tự chất vấn bản thân về hạnh phúc, tình yêu. Để rồi chị cay đắng nhận ra chính mình đã đưa mình vào những tháng ngày vô vị, chứ không phải chỉ có Huân.
Sa có thể buồn cả ngày vì buổi sáng dù đã chạy xe thật nhanh nhưng đến nơi thì hàng hoa sen vừa bán hết. Chỉ một hàng duy nhất trên đường đi làm. Cô bán hoa chở những bó sen thơm trên chiếc xe đạp cọc cạch. Cả mùa sen chỉ gặp cô vài lần mà nhớ nhau ngày dài tháng rộng. Trong nhà có chiếc bình chỉ dùng để cắm sen. Nếu chẳng có sen thì bình sẽ để đó, chứ nhất định không cắm loài hoa khác. Sa cố chấp và lẳng lặng cố chấp như thế dù cô có thể ngắm một cánh sen tàn cuối vụ rồi bật khóc. Vậy mà Huân thì cứ vô tâm. Nhưng tại sao Sa không nói cho Huân biết cô muốn như thế, Sa không biết. Có lẽ cái tôi của Sa cho rằng nếu nói ra như thế cô sẽ yếu đuối đi, sẽ phụ thuộc quá nhiều vào chồng mình.
Nhìn theo bóng chồng mình dần khuất, Sa muốn khóc. Nếu biết Huân về chị sẽ gọi anh lại, sẽ pha cho anh một cốc trà gừng, sẽ nấu cơm sáng anh ăn, sẽ hỏi nhau ổn không? Sẽ nói với nhau về buổi họp phụ huynh cho con vào cuối tuần này. Hình như Huân gầy hơn, chiếc áo mặc trên người nhăn nhúm không người ủi. Sa sẽ nhắc Huân đi cắt tóc, mà chắc là râu cũng lâu chưa cạo. Dù không nhìn thấy mắt nhau nhưng Sa biết Huân buồn. Sa cũng biết lòng mình thực ra vẫn luôn hướng về Huân, cần Huân. Nhưng Sa từ chối xác nhận như thế. Sa quên mất tình yêu giống cái cây, có to lớn vững vàng đến mấy cũng cần được chăm sóc, cần có đủ nước, đủ nắng, đủ gió như mọi cái cây vẫn cần. Huân lộc ngộc và không khéo nhưng Huân có đủ chân thành. Hình như lâu nay mình chỉ dồn hết mọi thứ về phía chồng mà không một lần nghĩ đến mình phải ra sao thì mới có chuyện như thế chứ!
Dù Sa là người chủ động muốn vợ chồng tạm sống xa nhau một thời gian thì lúc Huân đi khoảng trống trong căn nhà bỗng nhiên dựng đứng không phải chỉ trong nhà mà cả trong lòng Sa. Vắng nhau bấy nhiêu đủ để lắng lòng lại nghĩ về nhau, để thấy có quá ít cảm thông. Sa cầm điện thoại nhắn vài kí tự. “Chiều về nhà ăn cơm. Mẹ con em đợi”.