Mật ngọt
Truyện ngắn của BÙI VIỆT PHƯƠNG
Hội là người dị ứng đủ thứ. Hồi sinh viên, có bữa bị nổi mề đay mẩn ngứa sau bữa rượu sinh nhật Ngân, cộng thêm ghẻ nước từ bể tắm công cộng ngứa điên người. Đã vậy, lúc trưa lại thấy Ngân mặc chiếc váy ai đó tặng, Hội tuyệt vọng chạy ra phía bãi sông. Trong ngoài bấn loạn không biết mình đang gãi bật móng trên da hay trong tim mà máu cứ thế tứa ra.
Lúc đầu là cả phòng sau đến cả khu ký túc xá loạn lên, đổ xô đi tìm. Mùa này sông Hồng nước to, dép tổ ong của Hội bỏ lại trên bờ cát, thêm cái áo sơ mi nhàu nát mà Hội hay khoác ngoài áo thun như tài tử điện ảnh Hồng Kông… Nguy rồi.
Thế mà người ta lại “vớt” được Hội ở trong một quán rượu quê ven sông. Hóa ra “anh hùng bi phẫn” vừa gãi vừa nhao nhanh ra sông thì mới nửa đường đã vấp phải một tên, tên này béo trùng trục, cười khùng khục. Thấy bộ dạng Hội y tóm lấy, mới thủng nửa câu chuyện y đã gục gặc, cái này phải dùng rượu mới tiệt căn…
Người ta bảo, ai gặp Hải “béo” thì muốn khóc cũng không được, muốn khổ cũng không xong, nhất là muốn chết thì càng… tuyệt vọng. Hắn sinh ra trên đời cứ như thể chỉ làm mỗi một việc là lôi bách tính vào quán nhậu. Tuy chỉ dăm bìa đậu, có khi đĩa ổi xanh nhưng nghe hắn nói, tai ai cũng thấy sướng, nhìn hắn nhai ai cũng bị kích thích đường ăn uống và nhất là nghe thơ tình của hắn thì... Trời ơi, không biết trên thế gian này có biết bao nhà thơ tình, họ làm thơ hay đến cỡ nào chứ ở cái xứ đùm túm ký túc xá này, cả đất trời đều nằm trọn trong hồn thơ của Hải “béo”. Hắn có thể “xuất khẩu” thành đủ các loại thơ từ tán gái linh tinh đến tráng ca hào hùng đến cả thơ cổ vũ bóng đá nữ. Thơ cứ cho là chưa hay nhưng đúng cảnh đúng tình, khớp luôn với tâm trạng, lại cần là có luôn, nghe cứ như rót luôn vào tai, bia cứ thế rót vào cốc và người nghe chìm nghỉm trong đại dương thi ca tự lúc nào.
***
Đúng hai mươi năm sau, Hải “béo” xuất hiện, đột nhiên như mọc ra trước cửa nhà với nụ cười đầy ắp phù sa. Hội sững sờ. Hội ớ người ra, cơn ngứa năm xưa cứ như râm ran trở lại. Hải “béo” vẫn béo, có khi còn béo hơn nữa một ít. Y vẫn phớ lớ, đầy phong độ. Hội há hốc mồm ra không thốt nên lời.
Hội lại bị Hải “béo” địu ra quán.
- Mà làm sao ông tìm thấy tôi ở cái ổ chuột này?
Tưởng một kẻ đi CX5 sẽ vênh mặt lên nhưng trái lại nhà thơ - bợm nhậu viển vông một thời bỗng thốt lên một câu chẳng ăn nhập gì cả cảnh lẫn tình:
- Vậy ông cứ bán quách cái lều thơ này cho tôi!
Chưa bao giờ, Hội nghĩ đến một người thèm mua cái lều này. Gọi là nhà, thực chất chỉ là một gian cấp bốn được cơi nới, vá víu, chưa hề có sổ sách gì. Nhưng Hải cứ tưng tửng thế, chả rõ thực hay đùa.
Tranh của họa sĩ VŨ DUY VĨNH
Hai vợ chồng Hội lương ba cọc ba đồng, nhà hai đứa con đã loi choi học cấp II, nếu cứ cảnh nhà cửa bấp bênh mãi thế này cũng không ổn. Thực ra, Hội cũng đã từng liều vào hỏi vay anh chị, từng xin nghỉ việc một tuần để về Hà Nội kiếm mối nhưng tất cả những cánh cửa thoát nghèo đều đóng kín. Bỗng dưng có đứa đến hỏi mua nhà.
Chiều về, nghe chồng kể lại,
Ngân hỏi:
- Thế anh ta giờ làm công việc gì?
- Nó thì đủ nghề, từ bất động sản đến tổ chức sự kiện, bán sầu riêng… cái gì của thiên hạ nó cũng hốc được. Nhìn cái mặt nó anh nghi lắm.
- Em lại thấy anh Hải thân thiện, hiền lành, hồi xưa có đến phòng em đàn hát. Thế anh ấy có nói mua nhà mình để làm gì không? Nhà mình thì không sổ, lại thoi loi ở cuối xóm.
Nghe vợ nhắc đến chuyện “đến phòng em đàn hát”, máu ghen trong Hội lại nổi lên. Ngày trước Hội đã từng đối xử không tệ với Hải. Có lần hắn sốt đến 40 độ, miệng co giật, Hội phải cõng hắn ra trạm xá. Rồi có dạo hắn nợ nần rượu chè gì đó bị truy tìm gắt quá đành ẩn thân chỗ Hội, chính Hội liều mình giấu hắn trong phòng trọ. Thế mà, hắn lại công nhiên tặng Ngân cái váy, cái váy mà chỉ cái gấu thôi Hội cũng không sắm được. Vì chuyện ấy mà suýt nữa hai thằng đấm nhau.
Hóa ra chả biết thông tin quy hoạch thế nào ấy mà cò đất nơi nơi tập trung về bu lấy cái xóm vợ chồng Hội tá túc. Rồi thì người trong xóm “ăn” đất, “ngủ” đất, nằm mơ cũng ú ớ về đất. Người già than thở làm lụng ngay thẳng cả đời cũng không bằng dăm ba phút ngã giá, chốt tiền. Nếu thực sự dưới đất có thổ công thì chắc ngài cũng phải bị cắt khúc ra rất nhiều lần rồi.
Cơn sốt đất không có thuốc đặc trị ấy càng lúc càng thêm nóng. Nghe nói ở đầu xóm, có con bé làm ngân hàng vừa mua chín trăm triệu tháng trước đã sang tay tỉ sáu như “người yêu cũ lật mặt”. Ngân đứng ở cửa nhìn cảnh nó dọn nhà giao đất bụng than thầm:
- Ước gì nhà mình cũng có số đỏ để được sốt như người ta. Không lên, không xuống, chẳng biết bao giờ bị hót đi.
Hội làu bàu:
- Hót hót hót… Ăn với chả nói. Bốn cái mạng đang ngoi ngóp trên đống rác đấy. Ngày nào cô chả make up từ cái đống rác này ngoi lên là gì? Hay lại nhớ cái váy đỏ xưa nhà thơ - cò đất tặng…
Ngân ức mà không biết nói gì. Ngày trước, nhà cô bên kia sông, nơi mà đến mười một giờ đêm đèn vẫn sáng và nhạc vẫn rộn rã trong các hàng quán. Sang cái bán đảo bên này làm dâu, đời cô như đoá hoa vừa nở rơi xuống dòng nước. Những sắc màu, hào quang cũ cứ bợt bạt ra trước khi chìm vào hư không. Cô không phải dạng bon chen, tham vọng nhưng cũng muốn vun vén, tạo dựng cơ nghiệp. Chỉ khổ nỗi cô yêu Hội quá, yêu cái gã say thơ văn lơ ngơ lại có duyên với báo chí, truyền hình. Có lần, mẹ Ngân bảo:
- Mẹ thì chả bao giờ xem cái chương trình ti vi nhà anh Hội làm cả. Nhưng ở bên này, mẹ cứ nhìn thấy cái tháp truyền hình, mẹ lại có thêm một chút an ủi. Thôi thì con cũng là vợ nhà báo, dù là nhà báo nghèo nhất cái thị xã này. Thôi con ạ, gia đình như cái tổ ong, mật ít, mật nhiều là do mình. Cứ thấy nó lủng lẳng, con bay ra con bay vào là hạnh phúc rồi.
Nghĩ đến thế, Ngân thấy lòng thanh thản phần nào. Bỗng như vẳng bên tai tiếng hai đứa con gái mè nheo đòi mua quà, như tiếng ông chồng tốt tính nhưng dễ cau có với vợ mà nựng con thì thật khéo. Những âm thanh quen thuộc đó cứ lắng xuống như nước trong cái xô nhựa mà trong veo, mát rượi vào tim. Mà không phải, giờ này các con đâu đã về, ông chồng thì chắc đang “vật lộn” với đám bạn ngoài mấy quán bia cỏ. Đó là tiếng ong thật. Ngân ngước nhìn lên, một cái tổ ong to lù lù đang treo trên cành cây nhãn già ngay lối cửa ra vào. Ôi nguy hiểm quá, đến cả cái chỗ đất chó ị này mà sự đen đủi vẫn không buông tha vợ chồng cô. Năm năm chạy chọt xin việc, hết chú này, bác nọ có lời vẫn quanh quẩn chỉ là cái hợp đồng bấp bênh trắng bợt. Ong với chả ve, mày đến làm cái “lầu” to thế để trêu ngươi bà ư?
Chiều. Ngân vừa khóc vừa chạy vào bệnh viện vì được bà hàng xóm gọi điện nói con bé lớn thế nào lại bị ong đốt, sung húp cả mặt lên. Gọi cho chồng thì Hội không nghe máy, Ngân vừa lao vào thang máy bệnh viện thì va phải một tấm lưng to uỵch. Ngược nhìn lên là cái mặt to bự, bóng nhẫy của Hải “béo”:
- Bà Ngân làm gì mà hốt hoảng thế, va chạm thế này tầm bằng trăm cái váy hoa đấy… Tôi là tôi hãi ông nhà báo của bà lắm nhé!
Nếu không vì vội, chắc Ngân bổ lại hắn rồi. Nhưng khi vừa lao vào phòng điều trị thấy mặt Hội, cô hiểu ra chắc Hải đưa bố con anh vào. Hội chả tỏ vẻ gì lo lắng:
- May quá, có mấy con ong…
- Là sao?
- Người ta kết mua nhà mình là vì cái tổ ong đấy. Em đừng gọi thợ đến bắt nữa.
Ngân ôm lấy con. Con bé cao, chân dài lộc ngộc. Thấy mẹ, nó mừng ra mặt quên cả cơn sốt vì nọc ong:
- Bố bảo, may quá mẹ ạ. Con bị ong đốt nhưng nhà mình được về nhà mới.
Ngân gắt lên:
- Bố con mày hâm à? Đang cuối tháng chả có tiền, nghịch ngợm làm sao lại để nó đốt.
Tuần sau, cho đến lúc Hội dẫn Ngân và hai đứa con lên căn hộ chung cư tinh tươm, Ngân vẫn chưa tin được. Làm sao mà mảnh đất có cái tổ ong mật lộc tài gì đó lại được giá thế, đất thì rõ là tuy có rộng nhưng lại không có sổ, nhưng rồi Hải vẫn quyết mua bằng được với cái giá nằm mơ cả Hội lẫn Ngân cũng không nghĩ ra… Hải “béo” cười phớ lớ, chuyện đất cát ông bà không thể nào bằng tôi, chưa có sổ thì rồi sẽ có, tôi cần rộng, có vườn vừa hay lại còn có thêm tổ ong nữa chứ…
Tháng sau, có dịp đi qua khu nhà cũ, Ngân thấy chỗ đất ấy được san gạt phẳng phiu thẳng thớm, dọn cái lều nát đi rõ ràng một khoảnh đất đẹp hiện lên. Trên vòm cây nhãn, tổ ong vẫn vo ve. Ngân về kể với Hội, anh cười cười:
- Chắc Hải “béo” nó giả ơn tôi đấy.
- Ơn gì… Ngân ngơ ngác
Hội khoác vai vợ, lại cười cười, kiểu cười chưa từng xuất hiện trên gương mặt anh, nó hài hài, hóm hóm, nửa phần lem lém nửa phần đắm đuối: Ơn tôi rước em thay cho nó đấy, em ạ…
Ngân cười phá lên: Phải gió mồm cái anh này… Mãi mà anh cứ, ôi cái ông này… Ngân thấy lòng mình như thênh thang ra, cảm giác rằng đằng sau những gì tưởng như cay đắng của cuộc đời này vẫn đầy mật ngọt…