Cải ngồng
Ngồng rồi mẹ cắt đem phơi
Những mùa hoa cải bời bời khoảng sân
Giữa trưa một tiếng hát gần
Mùa xuân đã chín trong ngần mắt sa
Bàn tay chị trắng nõn nà
Vại dưa vừa muối đợi ngà men chua
Cải đắng theo bà lên chùa
Chuông chiều xa vắng êm khua cõi thiền
Mẹ vẫn ngồi những đêm miên
Khóc - cười - quên - nhớ - dại - điên -
cay - nồng
Bà thường ra ngõ ngóng trông
Em tôi xuống phố người đông chưa về
Tôi không qua nổi cơn mê
Trên đồi hoa cải câu thề còn đau
Tóc bà giờ trắng phau phau
Cũng không hiểu nổi vì đâu làng buồn?
TRƯƠNG CÔNG TƯỞNG