Thử lắng lòng nghe một cơn mưa
Tôi vốn không thích những ngày mưa tầm tã. Tôi thích những cơn mưa bất chợt vụt thoáng qua. Những lúc như thế tôi thường nghĩ, trời hôm nay nghịch quá. Và trong những cơn mưa như thế lại hiện lên nhiều điều thú vị. Tôi sống ở Quy Nhơn và phố biển đang vào mùa của những cơn mưa giăng ngang bất chợt như thế.
Phố có những sáng sớm. Nắng tinh nghịch như chú sóc nhỏ xòe đuôi trên những tán cây làm rơi mấy giọt nước còn đọng lại sau trận mưa đêm qua, vô tình rớt xuống tay người như muốn lưu lại một dấu ấn trước khi tan biến. Ta nghe mát lành một buổi sáng tinh khôi. Những rừng cây trong phố bắt đầu ken dày, chim về đã lâu và giờ thảng hoặc bắt đầu có những chú sóc nhỏ.
Những ngày này, đôi lúc phố âm u xen ngang nắng ban sáng rực rỡ. Phố mưa lay ray dễ thương vô cùng. Mưa không đủ ướt nhưng đủ là cái cớ cho con người gần nhau hơn.
Nhớ lúc con còn nhỏ, ngày hai buổi mẹ đưa đón con đi học. Có những buổi mưa về ngang phố, trong chiếc áo mưa cánh dơi to đùng, con ngồi gần mẹ hơn. Vòng tay con bé xíu ôm chặt lấy mẹ. Mẹ cảm nhận được hơi ấm của con. Mẹ con mình vốn đã gần nhau lại thêm gần hơn. Nghe thương nhiều lắm.
Những cơn mưa bất chợt khiến người ta hay lùi lại một chút vào ký ức… Chiều mưa định mệnh ấy ta vô tình làm khách núp mưa dưới mái hiên cùng người ấy. Mái hiên nhỏ chẳng thể tạo khoảng cách giữa hai người, lại kịp để lại trong nhau một sự rung động nhẹ. Nhẹ lắm nhưng vẫn làm tim ta bối rối. Không hỏi tên, cũng không hỏi địa chỉ. Thời đó chưa có điện thoại như bây giờ để mà xin số. Có lẽ vậy mà hay. Cuộc sống luôn có những sự tình cờ. Và khi tình cờ lần nữa thì… có cái để hôm nay ngồi nhớ.
Mưa kiểu ấy ở phố biển khiến lòng người Quy Nhơn rộng hơn. Người ta có thể mời khách trú mưa tạm lánh vào trong nhà, làm một chén trà, có thể nhường nhau một chỗ khô ráo hơn. Mưa cũng khiến cho người xứ này bao dung hơn. Chị hàng hoa quả có thể nhờ thế lại bán thêm vài túi trái cây, anh bán vé số bỗng dưng vơi đi ít nhiều những tấm vé trên tay… Những điều rất nhỏ như thế vẫn thường diễn ra dưới mái hiên khi có cơn mưa bất chợt ngang qua.
Mưa cho ta những phút giây sống chậm lại. Bình thường ít khi ngồi lân la vỉa hè nhìn những người bán vé số hay bán bánh trái dạo. Giờ đứng trú mưa nhàn tản chợt tìm trong bóp xem có đồng mười ngàn mua giúp bà bán vé số một tờ. Đôi khi cũng là mua cho mình một niềm hi vọng mong manh. Ít đồng mua trái ổi, ký cam. Những lần trú mưa ta có dịp nhìn thấy nhiều mảnh đời quanh mình mà những ngày bình thường ta vô tình vội vã lướt qua. Ta thấy mình như vừa học được thêm bài học. Bài học về sự cảm thông và chia sẻ.
Mưa cho xóm nhỏ bỗng xôn xao. Hàng xóm phơi đồ, mấy đứa nhỏ ở trong nhà mải mê với điện thoại, máy tính không để ý. Thế là tay cất đồ nhà mình, miệng ới gọi mấy nhỏ ra cất đồ kẻo ướt. Mưa làm cho người ta quan tâm đến nhau hơn. Mưa. Cô gái bận đồ sành điệu đợi bạn chưa tới đành đứng nép bên mái hiên trú mưa. Bên cạnh là thằng bé đánh giày kê cái thùng đồ ngồi sải chân cho đỡ mỏi. Lúc đó hỏi ai sướng hơn ai. Thấy rõ đời có lúc này lúc khác. Ai biết được thế nào.
Mưa ở Quy Nhơn thường từ biển kéo vào, có phải vì thế mà lòng cơn mưa không dưng bỗng rộng, rộng đến mức chỉ thoảng qua cũng đủ làm cư dân nơi đây hiền lành những nụ cười, ấm áp một lời thưa, ngoan hiền một tiếng dạ.
Quy Nhơn đang vào mùa, bạn thử cùng tôi lắng lòng nghe một cơn mưa...
NGUYỄN THỊ THANH