Hoa muống biển Quy Nhơn
Tạp bút của Hồ Thu
Mỗi năm đi công tác ở Quy Nhơn vài ba lần, lần nào cũng đọng lại trong tôi ấn tượng về thành phố biển xinh xắn với những dư vị riêng có. Thích nhất là biển nơi đây vào mùa hè, là nắng, là gió, là những đợt sóng tung bọt trắng xóa và những vạt rau muống biển trườn dài trên triền cát thoai thoải, lá xanh hoa tím đẹp nao lòng bình dị.
Tôi thích biển Quy Nhơn, bãi biển dài uốn cong như một vầng trăng khuyết. Như bất cứ vùng biển nào của dải đất duyên hải miền Trung, tôi gặp ở đây sắc tím mênh mang của loài hoa muống biển. Như một sự sắp đặt của thiên nhiên, giữa trùng khơi sóng vỗ xa kia, bãi bờ là những dây hoa mỏng manh của một loài hoa lãng mạn, như câu nhạc Trịnh xao xuyến hồn ai “Ngày mai em đi biển nhớ tên em gọi về”… Màu tím hoa muống biển cứ như dâng cho đời sự khiêm nhường, an trường và làm dịu đi nắng hạ chói chang, như thấy biển xanh cát trắng êm ả hơn trong từng con sóng vỗ bờ…
Nghĩ về rau muống biển, trong tôi vẫn đơn thuần đây là một loại hoa trong thế giới có tên chung “hoa dại” tự mọc với vẻ đẹp bình dị thường ít ai để ý đến. Dây rau muống biển cứ bươn dài, trườn theo cát, lá cứ xanh, hoa tim tím cứ nở dâng sắc cho đời. Âm thầm, chịu đựng với gió và nắng, cả bão táp mưa sa, với vị mặn của biển khơi, cứ thế hoa muống biển vẫn lặng thầm và lan tỏa. Thời gian bốn mùa vẫn cứ trôi, rau muống biển vẫn cứ theo mùa nối mùa sinh tồn, rồi rộ lên sắc tím hân hoan đong đưa theo hướng gió biển. Như con sóng ngoài kia muôn đời vẫn vào bờ, rau muống biển muôn đời vẫn lặng lẽ với vẻ đẹp riêng có giữa cát, sóng và gió mênh mông đất trời.
Tôi thường đi dạo bên mép sóng những sớm mai hè. Từ con sóng nhẹ nhàng vỗ vào bờ, phía đằng đông một màu hồng báo hiệu ngày rất nắng. Những vạt rau muống biển trong sương sớm chuẩn bị đón nắng mai, những búp hoa như dần hé nở. Trong sự bình yên này của biển, tôi chợt nghĩ đến những ngày bão táp mưa sa đã hoành hành nơi biển. Âm thầm chịu đựng, những gốc rau muống biển lại vẫn bám vào lòng đất cát, cố vượt qua và vươn mình quấn quýt vào nhau. Để không có sự lụi tàn, bắt đầu cho sự tái sinh từ những gốc rau muống biển, dần dần mọc ra dây con bé nhỏ... Cứ thế, qua đoạn ngày đoạn tháng mà rau muống biển lại chạy dài tít tắp, rồi lại nở rộ giăng giăng sắc tím nguyên sơ, lan tỏa theo nhịp sóng mơn man, đầy kỳ diệu…
Những ngày hè này, tôi đã có nhiều sớm mai thảnh thơi dạo trên biển Quy Nhơn. Ngoài kia sóng gió mát rượi và nghe như trong gió có vị mặn mòi của biển khơi, và tôi thích thú được thấy những bông hoa muống biển đã bắt đầu nở đón lấy ánh bình minh rưc rỡ. Từ những ban mai lấp lánh ấy, ánh mặt trời trên mặt nước biển, từng tia nắng rọi chiếu trên bao vạt muống biển bắt đầu ngày mới, hoa muống biển đang vẽ đường những nét tím miên man chạy mãi phía xa xa cho bức tranh tinh khôi. Rồi đến trưa tròn bóng nắng, hoa muống biển vẫn tươi màu ngời lên đón lấy cái nắng. Đến khi màu hoàng hôn đậm thẫm hoa vẫn giăng sắc tím mênh mông. Đời hoa muống biển, quyện trong đời gió đời nắng, trong vị mặn chân chất của biển cả bao la, vẫn vô tư đón nhận những nhọc nhằn khắc nghiệt, nhưng vẫn tím biêng biếc như một lời cảm ơn đất trời cho sự trường sinh một loài hoa.
Tôi là một người khách lạ, quê tôi cũng có biển, đẹp nữa là khác nhưng đi dọc bãi biển Quy Nhơn ngày hè, nghe những con sóng biển âm thầm vỗ bờ, ngắm những vạt muống biển lặng lẽ dâng cho đời sắc tím mênh mang, thuần khiết, trong tôi cứ ngân lên hai tiếng Quy Nhơn. Với tôi, nhớ biển Quy Nhơn, chắc chắn không chỉ mặc định là nhớ cát, nhớ sóng, nhớ hoàng hôn hay bình minh trên biển…, mà còn nhớ cả đến một màu hoa tím. Lặng lẽ hoa muống biển…