Dòng sông im lặng
Tôi muốn hỏi ánh mắt khi người lần đầu tiên
nhìn thấy sông và gọi sông là sông
Sông là bãi bờ, là tôm cá, là trong vắt suối
nguồn phù sa nặng đỏ
Là bóng mây trôi, là mênh mông cơn lũ
Người thấy mình bé nhỏ trước sông quỳ
xuống nguyện cầu
Sông trả lời bằng im lặng.
Từ sông hạt lúa mọc thành no ấm
Thân cây dựng thành nhà
Lau sậy làm giấy bút đất sông làm mực
Chữ viết ra đời từ đó
Người gọi là văn minh.
Từ sông phôi thai những giấc mơ
Thuyền được làm ra nối liền chia cách
Cầu được bắc lên nối kẻ yêu nhau
Ai biết được bàn tay người đầu tiên chèo đò
vượt thác
Ai biết được gương mặt người đầu tiên xuôi
dòng ra tới biển
Từ sông bay đi những cánh buồm.
Bầy người trở về không còn thấy mình bé
nhỏ trước sông
Nơi này, nơi kia, như thế, phải thế
Sông chết theo cái chết những khu rừng
Sông không chở phù sa cho mùa màng
nặng hạt
Sông cạn khô trước chặn dòng san lấp
Lũ trẻ lớn lên trên những dòng sông chỉ còn
là ký ức
Trước bội bạc
Dòng sông thì im lặng
Chỉ có lòng sông cuộn thác
Trong lặng im tiếng khóc thắt lòng
Trôi.
Tranh của họa sĩ VŨ TRỌNG ANH
DUYÊN AN