Sóng
Tôi tập quên em
như người ta cố bước qua một chiếc bóng trên phố
không ngoái lại
Buổi sáng, biển nằm im dưới chân
những ngọn sóng
chỉ là tiếng vọng xa xăm
tôi cố dìm xuống
những vệt sáng mọc lên trải dài vô nghĩa
Tôi nhắm mắt bước qua hoa lá
tránh chạm những sắc xanh mềm mượt
sợ chúng vô tình gợi nhớ
cơn gió từng kết hương giữa đôi ta
Nhưng sóng
không vỗ vào bờ cát mềm mại
mà vỗ vào khoảng hư không nơi tôi từng giữ em
một cuộc đẩy xô giữa hiện tại và ký ức.
Mỗi ngày, tôi sống trong khoảng cách
giữa từng nhịp sóng
với những giọt cô đơn nhỏ giọt
tôi nghe rất rõ tiếng gọi vọng từ biển sâu
Tôi muốn quên
để sóng cuốn trôi mọi dấu vết
nhưng sóng lại mang em trở về
mỗi lần như thế
vết thương lại càng sâu hơn
Sóng không ngừng vỗ vào
và tôi không ngừng nhớ…
Tranh của họa sĩ VŨ TRỌNG ANH
LÊ TRỌNG NGHĨA