Tưởng tượng
* Truyện vui nước Anh của Kai.Jieluomu
Còn nhớ ngày hôm đó, tôi đến Thư viện quốc gia để tìm đọc và nghiên cứu các tài liệu liên quan đến chứng viêm mũi dị ứng, tôi đoán là mình đã mắc phải chứng bệnh này.
Tìm được quyển sách y học tôi đọc liền một mạch những nội dung liên quan. Sau đó tôi uể oải lật nhanh từng trang sách, xem lướt qua những biểu hiện cụ thể của căn bệnh này. Không đợi đến lúc xem hết các dấu hiệu của bệnh, tôi đã ý thức được rằng, chắc chắn là mình mắc bệnh ấy rồi.
Tôi đờ đẫn ngồi đó trong sự tuyệt vọng tột cùng. Một lúc lâu sau, tôi lại cầm quyển sách lên, lật tiếp mấy trang. Đến đoạn nói về bệnh Thương hàn, xem qua những biểu hiện của nó, tôi phát hiện ra mình đã mắc bệnh này những mấy tháng rồi mà vẫn không hề hay biết! Chẳng rõ tôi còn mắc phải những chứng bệnh gì nữa đây?
Lật tới đoạn nói về bệnh “Giật cục”, một loại bệnh thần kinh khiến cho chân tay co giật như múa (nên còn gọi là bệnh Vũ đạo), tôi bắt đầu thấy hứng thú với công việc “tìm hiểu bệnh tình” như thế này, bèn quyết định đọc hết quyển sách xem sao. Dò theo thứ tự chữ cái, tôi bắt đầu xem hết các bệnh nêu trong sách. Với bệnh Ung thư, tôi biết mình đã có một số triệu chứng, sau vài tuần nữa có thể sẽ chuyển sang giai đoạn cuối. Hóa ra, tôi còn có khả năng mắc bệnh Dịch tả nữa cơ đấy. Tuy nhiên, khi xem tới bệnh viêm cầu thận, trong lòng tôi cảm thấy yên tâm đôi chút, bởi lẽ bệnh của tôi không nặng lắm, và , căn cứ theo thực trạng hiện nay, tôi còn có khả năng sống thêm được mấy năm nữa.
Khi gấp quyển sách lại, tôi nhận ra rằng, căn bệnh duy nhất mà tôi không mắc phải là bệnh viêm xương bánh chè.
Thoạt đầu tôi cảm thấy không vui vì chuyện này. Sao tôi lại không bị bệnh viêm xương bánh chè chứ? Có điều, một lát sau tôi dần dần cảm thấy lòng mình nhẹ nhõm hơn đôi chút. Tôi nghĩ, xét dưới góc độ dược lý học, chẳng phải là tôi đã mắc hầu hết các loại bệnh thông thường đó ư? Không mắc chứng viêm xương bánh chè thì có sao đâu. Dù gì thì bệnh Ung thư của tôi cũng sắp bước vào giai đoạn cuối rồi!
Tôi chìm vào những suy tư nặng trĩu trong lòng. Từ góc độ y học mà nói, tôi nghĩ mình là một ca đặc biệt lý thú! Còn đối với sinh viên Y khoa thì tôi lại là một ca cực kỳ khó giải quyết! Nếu như đám sinh viên gặp được tôi, họ sẽ không phải đến bệnh viện thực tập nữa - Tôi chính là “bệnh viện thực tập” của họ rồi còn gì! Việc họ phải làm bây giờ là nghiên cứu ngay bản thân tôi đây rồi sau đó viết luận văn tốt nghiệp, thế thôi.
Tôi không biết mình còn sống bao lâu nữa, tôi phải tự kiểm tra kỹ xem sao. Tôi tự bắt mạch. Thoạt đầu tôi không dò được mạch, nhưng rồi tự nhiên mạch lại đập loạn xạ. Tôi đặt chiếc đồng hồ quả quýt trước mặt xem xem một phút tim đập bao nhiêu lần. Đại khái, mỗi phút cỡ 140 lần. Tôi lại sờ lên ngực và nhận ra tim đã ngừng đập. Tôi chợt nghĩ, làm gì có chuyện quái quỷ như thế được, chẳng qua là do tôi quá hồi hộp đó thôi! Tôi chuyển sang kiểm tra chót lưỡi bằng cách cố hết sức thè lưỡi ra thật dài. Tôi nhắm hẳn một mắt, dùng mắt còn lại để kiểm tra. Tôi nhận ra đầu lưỡi mình đỏ hẳn lên, rõ ràng là tôi bị bệnh tinh hồng nhiệt rồi.
Vậy là, khi bước vào thư viện, tôi là một chàng trai vui vẻ, khỏe mạnh; khi đi ra, tôi bỗng trở thành một bệnh nhân với vô số những căn bệnh trầm kha, một kẻ ốm yếu gầy mòn!
Và thế là tôi lập tức đi khám bác sĩ. Anh ấy vốn là bạn thân của tôi. Anh bắt mạch, xem lưỡi, sau đó chẳng biết nghĩ sao anh ta lại nói với tôi về khí hậu, thời tiết. Sau cùng anh ấy hỏi:
- Anh không thoải mái chỗ nào?
- Người anh em à - tôi nói - Tôi không khai bệnh với anh, khiến anh mất nhiều thời gian quá, cho tôi xin lỗi! Thực ra tôi chẳng có bệnh gì cả, kể cả bệnh viêm xương bánh chè. Nhưng… nghiên cứu về bệnh tật thì… bệnh gì tôi cũng có!
Tôi mỉm cười thú vị bởi cách trả lời vừa rồi và kể lại cho anh ấy nghe toàn bộ quá trình tự nghiên cứu tìm hiểu bệnh tật của tôi.
Anh bạn tôi cởi áo sơ mi tôi ra, một tay nắm chặt cổ tay tôi, tay kia vỗ loạn xị lên ngực tôi một chặp rồi dí trán anh vào người tôi. Đoạn anh bác sĩ ngồi xuống ghế, kê đơn đưa cho tôi. Tôi nhận đơn cho luôn vào túi, chào tạm biệt, đi ra.
Tôi đi thẳng tới hiệu thuốc gần nhất. Người bán thuốc xem qua đơn rồi trả lại cho tôi, nói:
- Hiệu thuốc tôi không chuyên pha chế loại này!
- Anh không phải là dược tá sao? Tôi hỏi.
- Tôi là dược tá - anh ta khẳng định và tiếp - Giá như tôi là người kinh doanh tổng hợp vừa bán thuốc vừa bán thức ăn thì tôi đã giúp được anh rồi. Đằng này, tôi chỉ là một dược tá, không hiểu gì về bếp núc đâu anh bạn ạ!
Tôi trố mắt nhìn người bán thuốc, cầm toa thuốc lên xem. “Toa thuốc” viết: “Nửa kg thịt bò loại I, 2 lon bia Heiniken, 6 tiếng đồng hồ dùng một lần. Sáng sớm mỗi ngày đi bộ 10 dặm Anh. 11 giờ đêm đi ngủ. Ngoài ra, không cần phải nặng đầu suy nghĩ về những gì mình không am tường”.
Trà Ly (Dịch)