Giận hờn
Mấy ngày nay, cơ quan quá nhiều việc, lại bộn bề con cái, rồi ông bà ngoại trở bệnh, đi học chính trị… khiến em “quá tải” nên cằn nhằn, bực bội. Có lúc anh chỉ nhắc nhở không nên to tiếng với các con, chúng sẽ tủi thân, em đã vịn cớ nặng lời với anh.
Anh cũng bận với mấy hợp đồng của công ty nên chẳng giúp em được nhiều. Khi anh trở về nhà, trời đã khuya, người thì nồng nặc mùi bia, thuốc lá vì đi tiếp khách. Em đã trút hết bực dọc, mệt mỏi lên anh với những từ cay đắng nhất.
Bình thường, anh nạt nộ, lớn tiếng để em phải nhường bước. Lần này, anh im lặng. Anh nhẹ nhàng, từ tốn khuyên bảo. Em được đà lấn tới, chê bai anh đủ điều, so sánh anh với những đồng nghiệp, người thân khác. Anh bực mình tuyên bố “Nếu em cảm thấy mình sống quá khổ sở, vất vả thì ly dị chứ đừng xem thường tôi như vậy”. Anh nói xong rồi quay mặt ra cửa bước đi.
Em biết mình đã sai nhưng ấm ức, tủi hổ tràn về. Cả đêm nước mắt rơi vì nghĩ từ ngày lấy chồng mình phải chịu biết bao thiệt thòi, khổ sở gồng gánh chuyện gia đình, chuyện nhà hai bên nội - ngoại…nhưng lúc nào cũng bị chồng chê bai đủ điều. Em nghĩ đến những nỗi oan ức, cơ cực mình gánh chịu mà có dám ca thán với chồng lời nào… Những uất ức ấy khiến dày vò em vài ngày liền, em quyết tâm không làm hòa mà còn nghĩ nếu anh không hiểu sẽ ly dị.
Gần 1 tuần trôi qua, tối nào anh cũng điện thoại hỏi thăm các con với lý do đi công tác xa. Hai con cứ thủ thỉ hỏi ba cả ngày khiến em chạnh lòng. Anh vắng nhà, các con ít nghe lời em hơn, mọi việc đã quá nhiều giờ em cảm thấy quá tải hơn. Căn nhà cứ vắng vẻ, quạnh quẽ khiến ba mẹ con ít cười hẳn. Những lúc học bài xong, hai con cứ kéo em lại chơi với chúng làm em bực mình lại quát nạt. Mỗi sáng, em co giò lên chạy cho kịp lo cho các con ăn sáng, thay đồ, chuẩn bị sách vở và đưa từng đứa đi học. Mọi lần, anh phụ trách đứa nhỏ, phụ em sắp xếp cặp sách cho đứa lớn…
Áp lực công việc giảm hẳn, em cảm thấy thoải mái hơn để nhớ những lần mệt mỏi, đau ốm, anh chăm sóc tận tình. Em ngồi nhớ lại sự việc hạnh phúc của gia đình đã qua và thấy hối hận. Em dặn mình hãy thử bớt đi những mặc cảm, học chấp nhận những sở thích, hiểu công việc của mỗi người. Em biết cuộc sống vợ chồng còn nhiều khó khăn, nếu cứ nghĩ cho mình nhiều quá thì khó mà hạnh phúc. Em mãi suy nghĩ mà không để ý nước mắt rơi, hai nhóc đang chí chóe dành điện thoại kể lể với ba đủ điều, cả chuyện em đang khóc. Khoảng 30 phút sau, tiếng xe quen thuộc dừng trước cửa, anh trở về với cơ mang nào quà cho hai nhóc và bó hoa to cho em. Lâu lắm rồi, em chưa được anh tặng hoa. Em cố kìm nước mắt, giục anh vào rửa tay rồi ăn cơm. Giận hờn phút chốc được xóa nhòa, em nói dỗi “Biết giờ về ăn cơm sớm đó nhen”…
PHONG SƯƠNG