Một bệnh nhân bị rối loạn đông máu do rắn cắn
Sau khi bị rắn cắn, bệnh nhân đã không đến cơ sở y tế để điều trị mà “cậy” vào một lang vườn. Kết quả là đã xảy ra nhiều biến chứng, trong đó đáng kể nhất là rối loạn đông máu.
Sáng ngày 8.12, trong lúc đi bộ tập thể dục, bà Võ Thị Tẻ (69 tuổi, ở thôn Hưng Mỹ, xã Cát Hưng, huyện Phù Cát) thấy chân trái mình đột ngột đau nhói. Nhìn kỹ, bà phát hiện bàn chân có một vết cắn đang rỉ máu. Đi ngược lại một đoạn ngắn, bà thấy một con rắn đang trườn vào bụi rậm.
Biết bị rắn cắn, bà Tẻ lấy dây cột chặt cẳng chân, rồi bảo con chở đến nhà một thầy lang ở Gò Găng (An Nhơn). “Ổng lấy miếng gì đó lăn lên chân trái của tui gần 3 tiếng đồng hồ, tui thấy đỡ đau, chân cũng bớt sưng. Sau đó tui về ngâm nước muối, nhưng chân ngày càng sưng to, lan cả lên trên đầu gối”, bà Tẻ kể lại.
3 ngày sau khi bị rắn cắn, bà Tẻ mới được đưa vào TTYT huyện Phù Cát, lúc này vùng phù nề, tím bầm đã lan đến đùi, huyết áp cũng tăng cao. Chiều cùng ngày, bà được chuyển vào khoa Nội Tổng hợp, BVĐK tỉnh. Kết quả xét nghiệm cho thấy bệnh nhân đã bị rối loạn đông máu, thời gian máu đông đến hơn 10 phút, sau 4 giờ cục máu vẫn không co. Các bác sĩ phải truyền huyết tương tươi để bổ sung các yếu tố đông máu cho bệnh nhân. Đến trưa 15.12, tình trạng xuất huyết dưới da đã giảm hẳn, các vết bầm tím ở đùi và cẳng chân phải đã bắt đầu tan.
Theo Phó trưởng khoa Nội Tổng hợp Hà Phi Điệp, thông thường, huyết thanh kháng nọc rắn rất khó có tác dụng với bệnh nhân bị rắn cắn quá 24 giờ. Với bệnh nhân Tẻ, các bác sĩ quyết định không cho dùng huyết thanh kháng nọc rắn do vào viện quá muộn. Cũng may, bệnh nhân chỉ bị rối loạn đông máu ở mức độ nhẹ.
Bác sĩ Điệp cảnh báo, sau khi bị rắn cắn, bệnh nhân chỉ nặn bớt máu tại vết cắn, chứ không nên rạch da để cố nặn. Sau đó, nên đến ngay cơ sở y tế để các bác sĩ quyết định các xử trí đúng đắn. “Việc chữa rắn cắn theo kiểu “lang vườn” rất nguy hiểm, dễ dẫn đến biến chứng nghiêm trọng như rối loạn chức năng hô hấp, tuần hoàn”, bác sĩ Điệp nhấn mạnh.
BÌNH PHƯƠNG
Thời buổi ngày nay khoa học phát triển quá trời rồi mà còn làm theo mấy phương pháp may rủi như cái thời phong kiến thì phần nhiều là thiệt hại! Hồi xưa, cục xà phòng rửa tay không có, chí rận, ghẻ chóc đầy người, cái mụt mưng mủ phải nửa tháng trở lên mới lành...thì cực chẳng đã khi bị rắn cắn, chó cắn...không biết nhờ đến ai nữa ( vì y tá, bác sĩ không có) thì người ta mới chữa theo kiểu dân gian như vậy. Hên thì qua, rủi thì chết! Còn bây giờ, y bác sĩ, bệnh viện, trạm xá, tiệm thuốc Tây khắp nơi, mắc mớ gì không chạy chữa mà chun vô nhà mấy ông thầy lang vườn, lang băm để trao gửi tính mạng của mình. Thật lạc hậu quá ! Thời bây giờ chó dại cắn mà còn tình trạng tới nhà ông thầy lang lấy dao ra liếc qua liếc lại nhằm mục đích "lấy lông chó", rồi xin nước của lò rèn để uống trị bệnh dại. Mà cũng hết thiệt! Đúng 3 tháng 10 ngày sau tru lên mấy hồi và hết bệnh dại luôn!