Niềm vui của mẹ
Hôm nay mẹ lại đóng chuồng gà. Hết cưa cây, mẹ loay hoay lựa chọn, đo đo tính tính cây dài, cây ngắn để đóng. Những giọt mồ hôi đọng nơi cánh mũi, tỏa mờ cặp kính lão. Dẫu không còn khỏe như trước nữa, song đôi tay mẹ vẫn nện búa đóng đinh một cách chính xác trên các thanh nẹp nhỏ.
“Ngoại ơi vào ăn cơm!”. Mặc cho cháu đứng ở cửa gọi vọng ra nhiều lần, mẹ vẫn cắm cúi, không nghe thấy. Gọi hoài không được, cháu cằn nhằn: “Bà ngoại kỳ ghê, gọi mãi vẫn không nghe. Mấy bữa đâu có vậy”. Còn mẹ nó, là tôi, thì chẳng ngạc nhiên: Bà ngoại đang quá chú tâm vào cái chuồng gà. Mãi sau mẹ mới ngẩng đầu: “Con cứ vào ăn cơm trước đi. Bà đang dở tay…”.
Dễ có đến hơn hai chục năm nay, kể từ khi các con đã lớn, cuộc sống ổn định, mẹ thôi không còn nuôi gà, lợn nữa. Mẹ cũng chẳng còn đóng chuồng gà…
Tôi nhớ, lần đầu tiên mẹ được bác hàng xóm dạy đóng chuồng gà cách đây hơn 30 năm có dễ. Thời bao cấp, mọi gia đình đều tăng gia sản xuất thêm mới đủ sống. Nhà tôi không ngoại lệ. Khác chăng, là nhà không có đàn ông. Vì vậy, mẹ phải nhờ “thầy” hướng dẫn đóng chuồng gà, chuồng heo. “Ban đầu em phải chọn cây làm trụ, rồi mới đến chọn nẹp, đến các thanh ngang giữ chúng lại với nhau…”- tôi vẫn nhớ lời bác hàng xóm hướng dẫn mẹ tôi cách đóng cái chuồng gà đầu tiên.
Để rồi sau đó, là hàng chục cái chuồng gà khác lần lượt xuất hiện. Cái sau đẹp hơn cái trước, và được “ông thầy” gật gù nhận xét: “Cô đóng đẹp hơn cả tôi rồi”. Tôi, khi ấy, dẫu còn nhỏ, cũng là chân phụ việc đắc lực: Lấy đinh, giữ cây gỗ cho mẹ cưa. Những lúc tay mẹ tứa máu, sưng dập bởi bị búa đập hay lưỡi cưa trật xuống tay, tôi sợ đến chảy nước mắt. “Có gì đâu con, chuyện nhỏ mà…”- mẹ động viên.
Rồi tôi trưởng thành. Đời sống gia đình cũng chẳng còn khó khăn như trước. Khoảnh sân vườn nay càng thu hẹp hơn, dành đất cho căn bếp. Con nhỏ, nên vợ chồng tôi cũng không thích mẹ nuôi con vật gì.
Cho đến hôm nay, người cháu ở quê ra biếu mẹ hai con gà ăn thịt. Tiếc hai con gà đẹp, mẹ giữ lại nuôi để “lấy trứng cho các cháu ăn ”. Rồi mẹ đạp xe ra chợ phiên ngoại thành mua thêm một đàn gà nhỏ. Hôm nay, mẹ đóng thêm một cái chuồng gà nữa. Hăm hở đến quên cả đói.
Mái tóc ngắn, bạc của mẹ lòa xòa bết vào trán bởi mồ hôi. Đôi tay đầy gân của mẹ đưa những nhát búa chính xác đóng đinh vào nẹp, rồi giăng lưới chống chuột. Chiếc chuồng gà nhỏ đang hình thành. Nhìn nó, tôi như trở lại một phần của tuổi thơ. Tôi biết, mẹ cũng đang sống lại những ngày xưa cũ…
Niềm vui của mẹ. Đơn giản chỉ thế thôi.
HOÀNG LAN