Mỗi độ xuân về
* Truyện ngắn của LÊ HỨA HUYỀN TRÂN
Tự nhiên Linh đi làm xa làm chi để nỗi luyến thương chỉ còn là những nỗi nhớ được thả đầy trên trang giấy gửi về ba mẹ. Đôi khi Linh muốn chấp bút viết những bức thư thật dài hay gọi những cuộc điện thoại thật lâu, thật lâu để thỏa nỗi mong nhớ đang cuộn từng cơn như những cơn sóng dữ trong lòng, nhưng có điều gì đó làm cô bất lực, thụ động. Nỗi nhớ ấy thực cứ như biển cả, để mỗi khi có chuyện từng đợt sóng lại cuộn trào dữ dội, nó thốc vào lòng Linh những nhát rất mạnh khiến cô sững lại rồi đi tiếp cuộc hành trình mình đã chọn. Và cứ mỗi độ xuân về, cơn thúc nhớ ấy cứ như chú ngựa quên thắng cương phi nước đại không ai kiềm chế nổi.
Chưa chi hết mà Linh đã định tết này sẽ lại xa nhà. Từ cái độ những năm học đại học ở miền đất hứa xa xôi, cô dường như quên hẳn dư vị của những bữa cơm cuối năm đầm ấm. Sinh viên nghèo, tiền vé xe về tết bằng cả tháng chi tiêu, dẫu cái phòng trọ cứ thưa dần chỉ còn vài mảnh đời khó kiếm được tiền còn trụ lại. Linh nằm trong số đó. Cô về nhà ít đến độ cô nhớ rằng trong suốt bốn năm đại học chỉ về nhà mỗi dịp hè, đến mức thằng cu em còn bé thơ luôn nói yêu thương, nhớ nhung cô qua những trang thư nhưng khi gặp lại cô nó còn không nhận ra nổi! Rồi cuộc sống ở phố thị cứ như một sức cuộn trào mãnh liệt cuốn bật cô vào một nỗi luyến ái mơ hồ. Cô thiêu đốt thời gian và sức lực của mình vào công việc, nó khiến cô khô cứng và quên đi những chất chứa trong lòng.
Cô cũng yêu. Chàng trai mà cô yêu có cái tên rất mạnh mẽ “Quân”. Anh cùng công ty cô, anh yêu cô bằng tình yêu chân thành của một chàng trai đắm say cô lớp trưởng từ những ngày còn ngồi trên ghế đại học. Tình yêu hai người chín đến độ anh tình nguyện làm một công việc lương ít để được ở bên cạnh cô, nhưng anh cầu tiến và chăm chỉ. Ngược lại, cô luôn giữ cho mình một sự kiêu hãnh không đáng có. Cô dường như lãnh đạm với mọi thứ xung quanh và kể cả tình yêu, hẳn anh phải có cái nhìn sâu sắc lắm mới có thể thấy được trái tim của cô chứa anh trong đó. Có bận anh hỏi:
- Giữa anh và công việc em chọn gì?
- Có lẽ là công việc, bởi như thế mới có tiền xây dựng gia đình để ở bên anh.
Người ta sẽ không hiểu tại sao nụ cười lại nở trên môi chàng trai ấy. Tôi cũng không hiểu dẫu tôi là đứa em thiết thân của hai người. Tôi ngưỡng mộ Linh nhưng tôi sẽ không bao giờ yêu cô gái ấy. Có lẽ Quân yêu Linh theo như suy nghĩ của anh ấy: “Cô ấy là một cô gái rất cô đơn, đánh mất đi bản thân mình chỉ vì quá khứ nghèo đeo bám”. Tôi còn nhớ mỗi bận tết về có cô gái ngồi khóc dưới ánh trăng vì nhớ nhà nhưng không đủ tiền về để rồi tươi cười tiễn đám bạn lên xe, sau đó chui vào phòng khóc sao mà nghe tức tưởi.
Tết này Quân ngỏ ý với Linh:
- Tết này mình về nhà em đi, anh cũng muốn thưa với ba mẹ em một tiếng!
Chần chừ thế nào Linh lại gạt phắt:
- Em còn lở dở vài việc ở công ty anh ạ!
Chẳng hiểu vì cái lẽ gì Quân tự nhiên đứng dậy, không nói không rằng lẳng lặng bỏ đi. Hành động của anh làm Linh thấy bên mình một khoảng trống. Cô đi dạo trong không khí chớm lạnh của mùa xuân và nghĩ thế nào cô lại rủ tôi cùng đi dạo với cô. Cô nàng Sài Gòn hẳn là đỏng đảnh lắm, tự nghĩ rằng mình xinh đẹp lắm người theo nên lúc nào cũng thật khó ưa. Khi nắng gắt, khi mưa rào, mới trưa trời hãy còn nắng tới độ để những giọt mồ hôi tuôn chảy như chạy dưới cơn mưa, thì xế chiều những tia nắng đã vội bị mây kéo che và ở đâu đó một lớp không khí lạnh run người kéo về bao phủ. Tôi và Linh đi dạo trong cái độ ráng chiều và không quên khoác lên mình một tấm áo. Bỗng Linh cất tiếng:
- Sài Gòn ngày tết cô đơn lắm! Ai cũng muốn về nhà hết! Có thấy không, chưa chi mà đã vội vắng hoe người!
Tôi ngước mắt nhìn Linh rồi lại nhìn những cành xuân đương trổ lộc:
- Tết này Linh có về nhà không?
Không trả lời tôi, Linh tìm cho mình một chiếc ghế đá, ngồi xuống, tôi cũng miễn cưỡng ngồi theo dù không thích ngồi ngắm dòng người qua lại cho lắm.
- Không hiểu sao anh lại bỏ đi nhỉ. Anh hết chịu nổi Linh rồi sao?
- Có lẽ anh giận Linh đấy.
- Ừ, Linh biết anh có thể tha thứ cho Linh tất cả, quên anh vì công việc nhưng anh không bao giờ cho phép Linh quên đi gia đình.
- Thế Linh quên gia đình sao?
Bỗng nhiên Linh cười. Nụ cười của Linh làm tôi chợt hiểu sao Linh lại chọn ngồi lại nơi chiếc ghế đá ở nơi đông người như thế. Đó là cái cách để cô gái ấy không cho phép mình được khóc. Linh kể cho tôi nghe tuổi thơ của Linh ở cái miệt nào đó xa xôi lắm, nơi mà người cha ngày đêm quăng chài đánh cá bên những nhánh sông, còn mẹ vùi mình vào những đám rau và nghiêng đôi quang gánh nặng trĩu đi ra chợ hãy còn tinh sương mà bán. Linh kể về những đứa em với ước mơ cắp sách đến trường hãy còn dang dở, tuổi thơ tắm ao với lũ nhóc hàng xóm… Rồi cô đậu đại học, tự cho phép gánh nặng gia đình đổ trên vai…
- …Và rồi thế đấy, dù Linh không muốn thì cũng trở thành người của công việc!
Tết ở quê Linh vui nhộn lắm. Không như mỗi độ xuân về trên thành thị đâu. Cái không khí tết bắt đầu khi lũ trẻ nhà quê chộn rộn với những manh áo mới đủ màu trắng, xanh, vàng, tím. Ba mẹ sẽ làm năng hơn để cho mâm cỗ đủ đầy. Cả cái nắng, cái mưa cũng như chứa cả mùa xuân trong đó. Cái nắng như tinh tươm hơn mang một cái ấm áp làm cho đám trẻ cứ như những chú mèo chạy vui tươi tinh nghịch hay cuộn tròn sưởi ấm. Ánh nắng chiếu qua những tán nhỏ của những chậu tắc khiến chúng lấp lánh hơn qua những cành trĩu quả. Còn cơn mưa mới đúng là dư vị xuân. Đó là những cơn mưa rào đủ để làm mái tóc điểm sương, có khi chỉ là mưa bụi trong thoáng chốc cho những cành mai mọng nước. Và những đóa hoa vàng mùa xuân ấy cứ như rực rỡ thêm, cuộn trào sức sống hơn gấp bội.
- Thực ra thì Linh đã tự đặt áp lực lên lưng mình đấy. Cứ giống như Linh tự bắt mình phải luôn kiếm thật nhiều tiền lo cho gia đình vậy. Rồi lâu dần thời gian trôi nhanh một cách không ai ngờ, ngày này qua ngày khác, Linh cứ lần lữa, bao cái tết trôi qua.
- Ừ Linh, cái sai của Linh giống như cái sai của người yêu thương gia đình quá nhưng không biết cái nào là đúng. Có lẽ người nhà Linh cần Linh hơn đấy.
Thế rồi hai bạn trẻ lại rảo bước về hiên nhà, bên thềm nhà người ta đang đóng gói đồ đạc chuẩn bị chuyển ra xe. Linh bỗng nhớ khoảng thời gian bên mâm cơm giao thừa từ những ngày còn cấp ba, thể nào ba cũng sẽ cho Linh cái trứng to ụ vì đó là món Linh thích nhất, thế nào thằng út cũng phụng phịu bảo ba cưng Linh quá để mẹ phải xắt một lát bánh chưng đầy củ kiệu cho nó ngồi măm cho hết nói. Gia đình luôn là bến đỗ bình yên nhất, Linh chưa bao giờ quên điều đó và Linh cũng không ngờ thời gian trôi qua mau thế, đến mức nếu Linh không nhìn lại không biết đã bao lần Linh đánh rơi thời gian vô ích. Linh cũng chợt hiểu Quân không cần gì hơn một gia đình, anh có thể tha thứ cho cô khi cô đặt công việc cao hơn anh, vì muốn đến với anh nhưng không sum hợp gia đình thì đó là điều anh ghét nhất. Bất giác cô lấy điện thoại nhắn tin: “Mai em về quê”…
Không thấy những dòng hồi âm từ anh, cô gói ghém tất cả ra bến xe một mình, nghe tiếng gọi vội: “Linh, Linh” rồi cả bộ dạng hớt hải của anh cùng lời giải thích hết sức dễ thương: “Điện thoại anh hết tiền” làm cô cười nhẹ. Hai người lên xe và trông anh cứ như đứa trẻ con háo hức cứ hỏi rất nhiều:
- Em xem đằng này này… nắng đã lên… hoa đào nhiều quá em… tết này nhà em lại chơi cúc nữa à, anh mới nghe bác khoe mua chậu cúc rồi đấy.
Cô nhấc máy điện thoại cho mẹ báo đang về. Đầu dây bên kia đánh rơi một điều gì đó như một tiếng hẫng, thằng út nói “mẹ khóc, mẹ khóc”. Rồi mẹ Linh cười thật tươi qua điện thoại:
- Mẹ chuẩn bị hết rồi con, như mọi năm vậy!
Bỗng Linh thấy vui trong lòng, cô cảm thấy hạnh phúc khi có gia đình luôn đợi cô về mỗi ngày xuân và thích một người đàn ông cho cô sự trân trọng gia đình như thế. Nắng đang về qua cửa kính xe còn mùa xuân đang về trong lòng cô gái nhỏ.
L.H.H.T