Cánh chim giữa trời
Trưa. Chị lại trằn qua trở lại. Vừa chợp mắt được một tí, con chào mào lại réo ầm bên tai. Lại thở dài, khi thấy anh vẫn ngáy phì phò. Chị lục đục dắt xe đi làm, dù trời vẫn đang đứng bóng.
Con chim chào mào đó được anh mang về sau chuyến công tác ở Tây Nguyên. Hôm mang lồng chim vào nhà, anh cười tít mắt: “Thằng bạn tặng đấy, cả cái lồng nữa, em xem này, chạm trổ tinh xảo hẳn hòi nhé”. Chị chẳng kịp ngước mắt dòm, anh đã tót lên sân thượng, lui cui kiếm chỗ treo lồng chim. Từ hôm ấy, chút thời gian rảnh rỗi ít ỏi sau giờ làm, anh dành phần lớn để chăm sóc con chim chào mào và chiếc lồng sang trọng của nó. Ngày nào anh cũng lau chùi chiếc lồng, 3 lần thay nước, chêm thức ăn. Anh lên mạng, vào các diễn đàn của người yêu chào mào, tìm hiểu cách chăm sóc để chim khỏe, hót hay. Và, đứng lặng hồi lâu để ngắm, nghe...
Thực ra, mấy hôm đầu xuất hiện thành viên mới trong gia đình, chị cũng thấy hay hay khi nghe tiếng chim hót mỗi sớm mai. Những tiếng líu ríu gợi lên cả trời ký ức xa xôi về tuổi thơ ở cái xóm nghèo, nơi trẻ con lông bông ngoài đồng cả chiều lẫn sáng. Nhưng niềm vui nho nhỏ ấy kéo dài được chẳng bao lâu.
Một chiều rảnh rỗi hiếm hoi, chị bách bộ suốt chiều dài con hẻm. Bà cụ hàng xóm kéo lại bắt chuyện. Trong câu chuyện không đầu không cuối, chị kịp nghe được những lời rành rọt. Rằng một tuần nay, đứa cháu nội 3 tháng tuổi của bà hay giật mình giữa trưa. Nó khóc thét lên, làm cả nhà nhiều phen điếng người. Chị chợt nhớ ra, mấy hôm nay, chị cũng chẳng thể nào chợp mắt vào buổi trưa, nên chiều đi làm cứ vật vờ. Hôm ấy là tròn một tuần sau chuyến công tác của anh.
Chị nói chuyện với anh trong bữa cơm chiều. Anh gạt phắt đi, nuôi chim là thú chơi tao nhã, mà con chào mào nhà mình hót hay thế cơ mà.
Rồi, một buổi sáng chủ nhật, khi anh đi cà phê cùng đám bạn, một mình chị tựa cửa nhìn ra khoảng trời thênh thang trước mặt. Trên giàn thiên lý hiếm hoi của cả con hẻm ở nhà đối diện, ba con chào mào đang tung tăng đùa giỡn. Con chào mào trong lồng nhà chị cũng rối rít hót, líu ríu nhảy. Chị lặng nhìn thật lâu vào đôi mắt bé xíu của nó. Bất chợt, chị quay vào lấy ghế, với tay lấy lồng chim. Run run mở cửa lồng, khum khum ôm con chào mào bé bỏng, rồi tung nó lên trời...
BÌNH PHƯƠNG