Lão thất tình…
* Truyện ngắn của Bùi Quang
Lão có tên đấy chứ! Lão tên Trần Chí Nghĩa. Một cái tên rất kêu. Mà trò đời, cái tên người ta với số phận nhiều lúc cứ ngược nhau đến tréo ngoe. Lão tỉnh chẳng ra tỉnh, điên chẳng thành điên. Mà, trong mắt những con người gọi là tỉnh táo bình thường, như chúng ta, thì cái sự dở dở ương ương của lão được gọi là điên…
* * *
Vợ sắp cưới bỏ đi ngay trước ngày làm lễ thành hôn. Tôi sụp đổ hoàn toàn. Không đi tìm vợ, không gì cả. Suốt ngày, tôi giam mình trong phòng đốt thuốc (dù trước đó tôi không hề biết hút thuốc) và uống rượu. Toàn những đồ “thừa thãi” từ đám cưới dang dở; mặc cho gia đình cùng bạn bè khuyên nhủ đủ điều, tôi vẫn cố thủ trong phòng để dành tình yêu cho khói thuốc và men sầu. Và nghĩ. Hận. Và đau. Cứ thế, vài hôm thì tôi kiệt sức ngất đi rồi được đưa đến bệnh viện “đổi gió”.
Vứt cái ba lô còn vương đầy bụi đường xuống cuối giường, thằng Thọ “ghẻ” vừa thở vừa hỏi một tăng dài:
- Thế quái nào, mới hôm kia mày còn gọi điện mời tao về ăn cưới; làm tao bỏ việc, chạy từ bên Lào về, hí hửng tưởng được ăn cỗ; vậy mà… hôm nay đã thế này rồi. Vợ đâu?
Tôi chỉ biết nhìn nó, cười nụ cười méo xệch chừng như sắp khóc mà không nói được gì thêm. Còn nó, thì cứ ngơ ngác chẳng hiểu chuyện gì xảy ra cho đến khi mẹ tôi bấm nó ra ngoài nói chuyện. Nó đi rồi, tôi mới để mặc những giọt nước mắt tự do rơi trong câm lặng. “Thế quái nào…”. Tôi cũng chẳng hiểu thế quái nào mọi việc xảy ra như thế thì làm sao trả lời nó được.
Hai người nói chuyện rất lâu. Đến khi nó quay vào trong phòng thì vẻ mặt ngờ nghệch ban đầu đã đổi thành vẻ buồn bã. Cái mặt mốc xì như bị ghẻ của nó, bình thường đã chán. Giờ, nhìn còn chán hơn. Nó ngồi xuống mép giường, cầm lấy tay tôi mà không nói gì. Mẹ tôi biết ý, tránh ra ngoài để tôi với nó ngồi lại với nhau.
Phải mất một lúc lâu, nó mới cất lời:
- Mày còn đủ sức lang thang với tao như ngày xưa hai thằng cưỡi xe máy chạy khắp mấy tỉnh miền Trung - Tây Nguyên không?
Tôi đáp:
- Tao chưa chết được đâu!
- Thế thì đi. – Nói rồi nó thu dọn đồ đạc, lôi tôi ra khỏi giường theo cái cách của nó từ trước tới giờ vẫn thế.
Hôm sau, tôi và nó đã có mặt ở đảo Lý Sơn, quê nó.
Nó dẫn tôi đi khắp nơi, giới thiệu với hết người nọ đến người kia. Làm mọi cách để lôi tôi lại nhịp sống bình thường. Và, như một sự sắp xếp sẵn, tôi được mấy anh bạn rủ lên gò Cỏ May… nhậu. Nhắc đến rượu, tôi lại rùng mình. Nhưng được chúng bạn “động viên” và kháo nhau rằng lên đấy ngồi nhậu mới đã, quạt gió, máy lạnh, máy điều hòa gì cũng không bằng. Cũng chẳng quán xá hạng sang nào bì kịp. Thế là tôi tặc lưỡi đi đại.
Chúng tôi “lai rai” cho đến gần khuya, trăng lúc này càng sáng tỏ, cả bọn ai cũng đã bắt đầu ngà ngà say. Tôi thì chẳng say nổi. Khung cảnh tĩnh mịch đêm trăng khiến tâm trạng của tôi chùng xuống rất nhanh. Cầm ly rượu rót vào cổ họng, nhìn khắp gò Cỏ May trong đêm, tôi chợt nổi da gà khi thấy từ đằng xa, trên một con đường chạy ngang núi Giếng Tiền, có một cái bóng xiêu vẹo đến nghiêng ngả cả màn đêm. Đi vài bước lại ngã. Rồi một lát sau, cái bóng ấy ngật ngưỡng đứng dậy, xiêu vẹo bước về hướng chúng tôi đang ngồi. Tôi bỗng nhớ đến mấy câu chuyện ma quỷ từng nghe... Chợt nghĩ: “Hay đây! Tớ đang muốn gặp ma để xem, tớ tàn tạ hơn hay ma tàn tạ hơn!”. Lúc này, mắt của tôi vẫn không rời cái bóng khập khiễng ấy, càng ngày nó càng gần chúng tôi…
Thấy tôi nãy giờ câm như hến, Thọ mới khều và hỏi tại sao lại im ru vậy. Tôi chỉ tay về hướng cái bóng ấy, nó nhìn theo, cười ngặt nghẽo:
- Thôi đi cha nội, đấy có phải ma cỏ gì đâu, lão già thất tình đấy!
Nói xong, Thọ cầm ly lên và “dzô” thật lớn.
Thấy tôi có vẻ bần thần, ly rượu cầm mãi không chịu uống, thằng bạn vỗ vai:
- Đó là lão Nghĩa, do quá thất tình nên mới hơi “điên điên” như vậy đấy. Nhưng mà lão nói chuyện hay lắm, tí lão đi ngang qua gọi lão vô ngồi cho vui. Cho mày tha hồ chia sẻ “kinh nghiệm” thất tình. Bọn trẻ trên đảo này yêu nhau, cứ có ý định chia tay nhau thì lại lấy lão ra làm gương mà hàn gắn tình cảm lại với nhau. Hài không chịu được… - Rồi nó lại cười lớn. Nụ cười hết sức vô duyên. Nhưng, rất nhanh, nó hạ giọng:
- Trông lão thật tội nghiệp!
Lão tới, và không đợi đến lời mời gọi thứ hai, lão ngồi xuống, “góp vui” bằng chai rượu còn non nửa trên tay.
Dưới ánh sáng vàng đặc của trăng rằm, tôi mới có dịp quan sát lão. Người lão gầy đét, tóc dài lõa xõa, râu mọc dài, đôi hàm răng rất trắng, mắt sáng. Mùi hôi từ người lão cho biết rằng, chắc đã nhiều ngày rồi lão chưa tắm. Suốt cuộc nhậu, lão không nói gì mà chỉ nhìn tôi. Chừng như lão muốn nói gì đó. Nhưng tuyệt nhiên không, lão chỉ uống và nhìn tôi qua đôi mắt sáng chất chứa đầy tâm sự.
Ngồi với chúng tôi được một chút thì lão đi về. Lão bảo: “Về ngủ để sáng mai còn đi làm”. Tất nhiên, lão không quên mang theo chai rượu.
Lão đi rồi, mấy anh em chúng tôi cũng rủ nhau đi về, dù rượu và mồi vẫn còn nhiều. Nhưng, tưởng được nghe lão kể về chuyện tình của lão, tự dưng lão đi, mất hứng hết.
Trên đường về, thấy tôi có vẻ băn khoăn, Thọ khoác vai tỉ tê:
- Lão nói đi về nhà chứ không phải nhà đâu, về hang đấy. Lão đào một cái hang gần bên đá Hai để ở…
Rồi như đoán biết được tâm trạng của tôi, nó khều:
- Tao với mày đến “nhà” lão!
Hết gò Cỏ May, tôi cùng Thọ xổ dốc. Khi vừa hết dốc thì nó la lớn bảo đến nơi rồi. Ấy vậy mà còn phải chui qua mấy bụi sậy, băng qua mấy cái rẫy chúng tôi mới tới được “nhà” của lão. Khi băng qua con rẫy cuối cùng, chúng tôi thấy một cái hang nhỏ. Lão đang ngồi một mình ở một góc xéo cửa hang.
Thấy chúng tôi đến, lão đon đả:
- Lão biết thế nào chú cũng tìm đến mà. Nào, ngồi xuống đi!
Tôi lôi từ túi xách ra chai rượu và mấy gói phồng tôm đặt xuống cái bàn đá đẽo của lão. Thấy vậy, lão cười khà khà và bảo:
- Đợi chút, anh nướng thêm con cá khô để nhậu cho đã.
Đặt ly rượu đã cạn xuống bàn, lão kể:
- Trước kia lão cũng có vợ con đàng hoàng chứ không như bây giờ. Gia đình lão hạnh phúc lắm. Vợ lão đẹp và yêu lão lắm! Nhưng, khi đứa con trai thứ hai của lão vừa biết đi, thì cũng là lúc vợ lão chạy theo tiếng gọi ái tình của người đàn ông khác mà không một lời giải thích. Từ đấy, căn nhà nhỏ đã từng là nơi chứa đựng những tiếng cười hạnh phúc trở nên vắng lặng đến kinh khủng. Lão không dám về đó nữa!
Không ai chăm nom, đứa lớn về với ngoại, đứa nhỏ sống với nội, còn lão thì lêu bêu trên những nẻo đường vô định với chai rượu lúc nào cũng thường trực trên tay… - kể đến đó, lão lại tự rót cho mình một ly rượu và uống cạn. Rồi lại tiếp tục tâm sự:
- Hồi trước lão đẹp trai, phong độ lắm chứ! Ấy vậy mà, chỉ trong một thời gian ngắn, lão đã ốm nha ốm nhách rồi. Thiếu nước chết. Phần vì hận mình “bó tay” nhìn vợ đi theo nhân tình, phần vì nghĩ đến tâm trạng của hai đứa con trai lúc lớn lên, và vì phần quá yêu người đàn bà phản bội mà bỗng phút chốc, tất cả trong đầu lão sụp đổ. Thậm chí, người ta cho rằng lão đã bị điên vì suốt ngày lão cứ lang thang hết nơi này, đến nơi khác. Lục lọi hết nơi này đến nơi khác trên đảo để “tìm vợ”. Người ta đâu phải là lão đâu mà người ta biết chứ! - lão lại tiếp tục rót rượu - Thời gian đầu, lão lên nghĩa địa, nổng núi để ngủ. Lão không dám về lại nhà. Không dám nhìn mặt con. Rồi, lão lên tàu vào đất liền, bắt xe đi vào Long Khánh (Đồng Nai) để lang bạt. Rồi chán, lão đi vào Sài Gòn với cuộc sống vất vưởng. Và lại chán, lão trở về đảo. Rồi, bão ập vào, quét sạch tất cả. Lão lên núi, đào hang để ở. Đây, cái “lô cốt” này đây…
Lão dừng lại và chiêu một ngụm rượu rồi nhìn ra xa xăm màn đêm trước mặt. Tôi thấy, mắt lão ầng ậng nước. Rồi, lão nhìn tôi, tôi nhìn lại lão. Im lặng.
Thấy vậy, Thọ ghẻ mau mắn rót rượu ra ly, mời tôi, mời lão:
- Vợ nó bỏ đi ngay trước ngày làm lễ thành hôn!
- Lão biết!
- Không ai kể làm sao anh biết?
- Lão thấy nỗi đau trong mắt chú nó!
Lão cầm ly rượu lên để trước mặt, trầm ngâm một giây lát rồi mới uống. Xong, lão buông hai câu thơ: “Em ơi lửa tắt bình khô rượu/ Đời vắng em rồi say với ai”. Và lão chồm lên, dí sát mặt lão vào mặt tôi. Lão nhìn tôi chằm chằm chừng như muốn xé xác tôi, cái tên thất tình im lặng nãy giờ. Nhưng không, lão chỉ gào lên:
- Lão ở hang, lão say. Người ta bảo lão điên. Điên mà thế này à? Lão không điên. Cuộc đời này mới điên. Rồi rất nhanh, lão hạ giọng chua chát:
- Hồi lão mới “bị”, cha mẹ, anh trai đã tốn rất nhiều công sức để tìm và bảo lão về nhưng lão không chịu. Vì khi về nhà, lão thấy lòng mình đau đớn lắm… Lão không tìm được vợ lão, không mang được mẹ về cho các con mình… Vợ lão, con vợ phản bội ấy, lão đã gặp giữa Sài Gòn. Tàn tạ lắm. Cầm bàn tay gầy guộc của nó, lão bảo nó về. Nó nhất quyết không về. Nó chê lão nghèo. Nó bảo ở đảo làm vợ của thằng đánh cá không sướng. Lão bám theo nó, nó kêu thuê người đánh đuổi lão bò lê bò càng, lão vẫn theo nó. Lão vẫn đợi, đợi nó nghĩ lại, nó về đảo với lão, với con. Nhưng không… Khốn nạn thật. Hình như, lão điên từ đó.
Về lẹ… - Chưa kịp để tôi phản ứng gì thêm, Thọ lôi tôi đi xềnh xệch. Tôi cũng để mặc cho nó kéo đi cho đến khi cái hang và con người kia khuất khỏi tầm mắt. Tôi chẳng nghĩ được gì thêm. Hình ảnh người đàn ông đang gục xuống kia đã choán hết tâm trí tôi.
Với Thọ, với những người “tỉnh” ngoài kia; “lão thất tình” đúng là điên. Còn với lão, hay như cả với tôi, lão không điên. Lão chỉ khác người. Thế thôi.
B.Q